Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2011

Tháng 7.

"Đừng nhớ về quá khứ ngay cả khi nó đẹp như 
một cánh hoa hồng.

Đừng mang những vết thương bám bụi 
lên ngón tay đã duỗi thẳng.

Đừng đi qua  những con đường mà mùa 
đông đã dài ra vĩnh viễn.

Đừng cô đơn và đừng khóc mướt... 
dù giông gió có nhiều đến bao nhiêu?"

Cuối tháng.

        Một cơn bão làm âm u bầu trời.....Những trận mưa làm ngập tràn sông nước......Dường như được tác động tới toàn vật, toàn cảnh, và toàn con người.......
        Những đợt triều cường biểu tình trong suy nghĩ.......Đáng sợ.......Cứ vồ vập, dồn dập mà lao vào.........Rồi thảm thiết kêu gào.
        Làm sao có thể làm sóng ngừng chuyển động? Làm sao cho mặt hồ im ắng, phẳng lặng? Làm sao để ngừng suy nghĩ?????????

Thứ Ba, 5 tháng 7, 2011

Nắng.....

         Những ngày oi ả của mùa hẻ rực lửa khiến người ngợm cũng "rực rỡ, tưng bừng" chẳng kém. Mới sáng sớm mà chẳng thấy bình minh. Dường như mặt trời bỏ qua bước dạo đầu đó, chuyển hướng chiểu thẳng những tia nắng đầy uy lực xuống nhân gian.....Thật là tàn nhẫn.......
         Nhảy nhót giữa cái nắng có sức công phá như một quả bom nổ trận mà thấy mình vĩ đại......Cũng không lâu nữa đâu, sau mấy ngày áp tải những cô cậu học trò thi cử là nắng lại vàng và đẹp như bình thường thôi mà.......Sẽ lại yêu nắng như đã từng yêu.........
         Dặn dò mọi người cố gắng để tiếp thêm sự can đảm cho bản thân...........CỐ LÊN NÀO!!!!!!!!!!

Thứ Hai, 4 tháng 7, 2011

Em??

Em giống như hàm số bậc cao,
Chứ đâu phải một phương trình đặc trưng,
Nghiệm em mang không phải thuần nhất,
Mà là cả một ma trận điều kiện.

Em giống như một vòng tròn lượng giác,
Mỗi phần tư ẩn chứa cung đặc biệt,
Sin và cos xác định trong giới hạn,
Nhưng em thì, vượt ra tận vô cùng.

Em giống như một tổ hợp nhiều biến,
Mỗi lần xoay là một biến cố,
Khó tìm và cũng khó chọn lựa
Xác suất có cũng chỉ là nhỏ nhoi...

Em là em, và vẫn chỉ là em,
Em chất chứa những ẩn số vô hình,
Một dãy số vô hạn những nỗi buồn,
Gói niềm vui trong chỉnh hợp chẳng xác định.....






Thứ Bảy, 2 tháng 7, 2011

Tuổi 20...

       Chính xác thì vào cái giờ này.........Tôi 20 tuổi.
       Thật đáng sợ, 20 rồi đấy.........Già mất rồi.........Haiz.
       Sao cái cảm giác giao hòa giữa tuổi 19 và 20 cách biệt đến lạ, khác nhau đến rõ nét.


 19   
          Vẫn thấy trẻ con, vẫn ngây thơ mà khờ ngốc đến lạ.
          Vẫn e dè, ngại ngùng mà chùn bước.
          Vẫn náu mình trong vỏ bọc cứng chắc.........
          Vẫn nhiều tồn tại.


 20 rồi. Không còn teen nữa.........Lớn thật rồi. Một sự việc xảy ra sẽ kéo theo một lố những sự việc khác cùng xảy ra. Giống hệt như việc vận hành của những bánh răng cưa trong một cỗ máy. Mọi thứ sẽ phải mới hơn. Tuổi mới, mục tiêu mới, suy nghĩ cũng cần phải mới.