Nó thầm ước, ngày xưa nó được dạy cách tâm sự. Ngay từ khi nhận thức được, nó đã đóng khung với những quyển sổ nhật ký. Nó nói chuyện với trang giấy trắng và chiếc bút chì thanh đậm. Nó cười với chúng, và cũng khóc với chúng.
Lớn lên, cái thói quen chịu đựng, không kể lể thành thói quen. Và nó mong rằng nó bỏ đi được.
Cuộc sống của người lớn phức tạp hơn nó tưởng. Không nói chuyện với nhau bằng chữ nghĩa, bằng thư từ, bằng sổ sách nhật ký như ngày xưa nó vẫn làm. Thế là nó không làm được. Nó không nói được thành lời. Nó nghẹn ngào trong tâm khảm, và lại nén lặng vào trong. Để rồi thành sự tự kỷ khó lòng moi móc.
Nó tưởng tượng có một vị thần, đến giúp nó, dạy nó cách trò chuyện, tâm sự chuyện riêng tư của mình cho một người nào đó. Nó có vô số điều oan ức muốn nói, và nó muốn được nói rõ ràng mà không rơi giọt lệ nào cả. Nhưng làm gì có bà tiên, ông bụt nào... Nó phải dạy nó. Bằng cách nào đây? Đã là thói quen thì khó thay đổi được lắm. Thấy giận chính bản thân mình. Sao yếu đuối, mỏng manh, và bất lực đến thế? Một người có mồm, có miệng mà như là câm. Thật đau lòng. Lại khóc à? Tại chính mày chứ có do ai...
KỆ MÀY THÔI!