Thứ Năm, 13 tháng 4, 2017

Mưa và nỗi nhớ!!!

Đã rất lâu rồi nó chưa ở đây, ngồi đây để suy tư những suy nghĩ của mình.
Trời mưa, mưa tí tách, giống như ngày nó nhớ đến anh
Lục lạo tất cả các thứ trong tủ thư, nó đọc, nó cười, và nó nhớ. Không nghĩ là chồng của mình trước kia cũng là người lãng mạn đến như vậy. Tự nhiên thấy yêu và nhớ chồng khôn xiết.
"Chắc cũng lâu rồi anh không ghé thăm nơi bày tỏ cảm xúc này của vợ phải không? Ngày xưa chồng hay vào đây để nắm bắt tình hình, để theo dõi người yêu của mình như thế nào? Yêu một người tâm trạng như vợ nên cần đề phòng nhiều nhỉ? Vợ của chồng sáng nắng, chiều mưa, mọi thứ thay đổi nhanh chóng. Giờ khác chưa chồng ơi? Bây giờ đã là mẹ của 2 đứa trẻ, là vợ của một người chồng mẫu mực, chắc "đàng hoàng" hơn xưa rất nhiều. Hihi."
Nó trưởng thành dần bên anh. Nó đi làm, và nó bận rộn bên các con, bên gia đình nhỏ của nó.
Những lúc thẫn thờ như bây giờ. Nó muốn đi chơi, muốn được rong ruổi như ngày xưa.
Ôi, thật là nhớ!!!!

Thứ Sáu, 20 tháng 2, 2015

Học cách yêu mẹ chồng

Chuyện kể ra thì vô vàn lắm... Đời xưa tới giờ thì có ai yêu mẹ chồng bao giờ... Lấy chồng làm dâu thì phải học bao điều.
Người yêu tôi, giờ thì là chồng tôi, người đã quyết tâm giành lấy tôi bằng mọi cách, quyết tâm lấy tôi, quyết tâm vì tôi dù có qúa nhiều trái ngang ấy... Anh làm tôi bằng lòng với mọi quyết định của anh.
Cưới anh. Một quyết định nhanh chóng. Có phần lưỡng lự nhưng đều gạt bỏ. Theo anh, em theo anh về nhà khi là cô sinh viên năm cuối, còn anh đã là nhân viên nhà nước 4 năm...
Em nhớ ngày hai gia đình gặp nhau nói chuyện. Ba mẹ em còn chưa bằng lòng vì em học chưa xong...
Ấy thế mà khi cưới nhau rồi mẹ chồng nói em là người đòi đươc cưới.
Ừ thì cứ cho là như thế đi. Em đòi được cưới vì em yêu anh thật lòng, em muốn được bên anh nhiều hơn.
Nhưng cơ chừng còn nhiều điều ngang trái. Người đời, hay người nhà trâm trọc... "Cái con bé, học chưa xong, đòi lấy chồng, được chồng nuôi. Sướng!!!!", "Ui giời, tưởng gì, chứ cũng là đứa ăn bám, chẳng biết công việc gì"
Anh ơi, ngay từ ngày đầu tiên về gia đình mình, em đã cảm thấy được những chuyện đó sẽ xảy ra. Em ghét mẹ chồng khi đã nói những điều không đúng kia. Tại sao lại phải như vậy? 
Giờ em bỏ ngoài tai những gì mẹ nói. Vâng, dạ cho qua thôi nhé! 
Thực sự thì em muốn kêu than...... Em mệt, thực sự là mệt. thực sự là buồn

Thứ Hai, 10 tháng 11, 2014

Khoác áo

             Kể từ ngày đó, ngày quan trọng của đời nó. Nó sẽ phải khoác lên trên người những chiếc áo. Giờ thì nó đã và đang mặc tới ba cái áo mới. Tấm áo làm Vợ, cái áo làm Con nhà người và chiếc áo làm Mẹ. Nó cũng vinh dự lắm chứ, cuộc đời của một người phụ nữ là được hoàn thiện mình qua ba chiếc áo đó.
            Tấm áo làm Vợ. Chỉ là chuyển đổi cái ngôn ngữ từ Người yêu sang thành Vợ thôi. Sao cũng có nhiều biến động lắm. Vợ chẳng tìm được đâu những ngày lãng mạn, những câu nói yêu thương. Vợ chỉ nhớ những ngày xưa, tay nắm tay cùng nhau tung hoành những trốn rong chơi, những đêm đầu đội sương, đội gió trao nhau những nụ hôn ấm áp. Vợ lại là người bên chồng trong ngôi nhà chưa quen thuộc... đợi chờ... mong ngóng. Hạnh phúc tràn ngập chỉ là khi được bên cạnh chồng, trong suy nghĩ được là của nhau. Vợ thèm thuồng được có một ngày xưa cũ... được ôm ấp nhau sau ngày tháng chờ đợi, được cùng nhau trên chiếc xe và đi đến tận trời cuối đất trong tâm tưởng của cả hai. Ôi, khó lắm, những tin nhắn của ngày xưa. Làm sao có thể hiện lên trên màn hình điện thoại sau một đêm dài xa cách. Hi vọng sao, món quà bất ngờ trong một ngày không kỷ niệm. Những bức thư đợi chờ người đọc. Tất cả sẽ lãng quên nhanh, khi chiếc áo làm VỢ đã đính chặt lên cơ thể của Người Yêu!
            Con Dâu, Chiếc áo được mặc song hành với cái áo làm Vợ. Nó làm cộm lên trên hình hài, và điều đó đồng nghĩa với việc là sẽ làm xấu đi, khó khăn hơn khi mang nó trên người. "Đối nhân xử thế", "Nhún nhường", "Chịu đựng", "Nhắm mắt trông qua"... Còn nhiều lắm, và vô vàn điều nữa kia. Trên chiếc áo Con Dâu nó mặc có ghi tất cả những điều  mà nó phải học. Và nó cũng thầm mong ước, ngày nào đó nó được vẫy vùng trong chính ngôi nhà của cha mẹ đẻ của nó. Họ mới đúng là những người yêu thương nó nhất. Họ sẽ để cho nó làm những gì nó thích, ăn món gì nó yêu... Tất nhiên là họ vẫn dạy nó những điều có ghi trên tấm áo Con Dâu kia, nhưng họ sẽ không bao giờ để nó im lặng, để nó buồn lòng. Và chẳng bao giờ nó phải để ý tới cách đi đứng, nằm ngồi...
             Thiên chức làm mẹ. Hãnh diện lắm chứ. Không phải ai là phụ nữ cũng có thể được làm Mẹ đâu nhé. Và cuối cùng nó cũng được mặc chiếc áo đó. Nó vui sướng, nhưng nó cũng buồn lòng lắm. Một đứa bé, làm gắn kết cuộc sống của hôn nhân. Nhưng đó cũng là lý do làm cho nhiều cặp vợ chồng trở nên bất hòa. Nó cảm thấy dần dần những điều đó qua từng ngày. Nó sợ cái cảm giác phải ghen tỵ với chính đứa con của mình. Những khi mọi người quây quần bên đứa bé mà quên đi nó, họ chăm lo cho đứa bé còn nó thì chẳng được hỏi han. Nó cô đơn, nó lạnh vì không còn ai ôm ấp nó như xưa. Không ai chia sẻ cùng, cũng bởi nó không có thói quen chia sẻ. Nó làm khổ nó. Nó yêu đứa bé, yêu gia đình bé bỏng của nó. Nó muốn tất cả đều được hạnh phúc.


Thứ Ba, 30 tháng 9, 2014

Tâm sự

       Nó thầm ước, ngày xưa nó được dạy cách tâm sự. Ngay từ khi nhận thức được, nó đã đóng khung với những quyển sổ nhật ký. Nó nói chuyện với trang giấy trắng và chiếc bút chì thanh đậm. Nó cười với chúng, và cũng khóc với chúng. 
       Lớn lên, cái thói quen chịu đựng, không kể lể thành thói quen. Và nó mong rằng nó bỏ đi được.
      Cuộc sống của người lớn phức tạp hơn nó tưởng. Không nói chuyện với nhau bằng chữ nghĩa, bằng thư từ, bằng sổ sách nhật ký như ngày xưa nó vẫn làm. Thế là nó không làm được. Nó không nói được thành lời. Nó nghẹn ngào trong tâm khảm, và lại nén lặng vào trong. Để rồi thành sự tự kỷ khó lòng moi móc.
      Nó tưởng tượng có một vị thần, đến giúp nó, dạy nó cách trò chuyện, tâm sự chuyện riêng tư của mình cho một người nào đó. Nó có vô số điều oan ức muốn nói, và nó muốn được nói rõ ràng mà không rơi giọt lệ nào cả. Nhưng làm gì có bà tiên, ông bụt nào... Nó phải dạy nó. Bằng cách nào đây? Đã là thói quen thì khó thay đổi được lắm. Thấy giận chính bản thân mình. Sao yếu đuối, mỏng manh, và bất lực đến thế? Một người có mồm, có miệng mà như là câm. Thật đau lòng. Lại khóc à? Tại chính mày chứ có do ai... 
KỆ MÀY THÔI!

Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014

Nếu chưa lấy chồng

Nếu nó chưa lấy chồng thì chắc chắn nó chưa có chồng,
Nếu nó chưa lấy chồng thì nó không phải làm con của ai nữa,
Nếu nó chưa lấy chồng thì nó chưa thể có một gia đình nhỏ của riêng nó,
Nếu nó chưa lấy chồng.......,
Nếu nó chưa lấy chồng thì chắc giờ nó đã có một công việc,
Nếu nó chưa lấy chồng thì chắc là nó sẽ không bị coi là kẻ ăn bám,
Nếu nó chưa lấy chồng thì chắc là nó sẽ không bị nói là kẻ bóc lột sức lực của ai cả... Nó có thể tự đứng bằng đôi chân của mình, nuôi sống nó. Nó được làm tất cả những gì nó muốn, nó thích. Nó vẫn là đứa sung sướng nhất, nhưng không phải là theo cách mà ai đó đã và đang nói nó,
Nếu nó chưa lấy chồng thì chắc chắn nó vẫn được sống cùng ba mẹ của nó. Ba mẹ nó yêu thương nó nhất, chiều chuộng nó nhất. Không bao giờ nặng nhẹ với nó, khó chịu với nó. Mà dù có ghét nó, hay không hài lòng về nó thì họ cũng nói ra để nó biết. Ba mẹ nó không nói xấu sau lưng,
Nếu nó chưa lấy chồng thì.......,

Thứ Tư, 12 tháng 2, 2014

Trò đời

Cuộc sống cho tôi nếm trải từng "thú vị" của hắn. Hắn cũng giống như con người ấy, có đầy đủ những thói hư, những tật xấu. Và từng ngày, nó lại càng quái ác hơn.
Hôm nay, hắn cho tôi biết thế nào là lạnh lẽo, cô đơn và hiu quạnh
Ngày mai, hắn đâu có cho tôi niềm vui, hay những nụ cười tỏa nắng trên môi
Rồi những ngày tới, hắn để tôi thấm thía những bài học đau lòng.
Hắn là một kẻ thù của những kẻ thù
Phải thẳng thắn với bản thân, phải hâm nóng lại sự mạnh mẽ và ý trí kiên cường trong con người. Phải tranh thủ từng phút giây để lấy lại chỗ đứng cho chính tôi ngay thôi. Chưa muộn để dừng lại một cách đau lòng đâu. Đã từng nói "Có gan làm phải có gan hứng chịu" kia mà.
Cuộc sống, còn nhiều điều khiến mi phải suy nghĩ lắm. Mới chỉ có vậy thôi, chưa có gì là nặng nề đâu. Một mình mày, phải cố gắng mà đương đầu với những trò đời đó.
Hi vọng, từng ngày trôi qua, mày sẽ sống như mày đã sống. Mày sẽ bớt đi những sợi tóc màu cước khi bỏ qua những trăn trở, lo âu, và phiền muội.
Luôn cổ vũ, động viên, khích lệ trong tâm trí, mày sẽ vẫn là chính mày.

Thứ Ba, 14 tháng 1, 2014

Nhật ký cuối năm


Lại chuẩn bị khép lại một năm nữa. Nhưng có lẽ, đây là năm đánh dấu 1 bước ngoặt lớn nhất. Những chuyện chưa nghĩ xảy ra lại hoàn thành một cách ngoại mục nhất. Biết bao chuyện vui, biết bao chuyện buồn, biết bao nhiêu dự định đều đã kết thúc và được giải quyết.
Ôi cuộc sống, càng làm tôi thấm thía câu nói : "Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy ta có thêm ngày nữa để yêu thương"

Nhưng mà... trong những niềm vui, luôn cận kề những nỗi buồn man mác bên cạnh. Buồn để biết sẽ có những niềm vui lại đến nhiều hơn. Những khi một mình chỉ biết gặm nhấm những câu chuyện không đâu. Hình như là thành thói quen mất rồi.

Không biết, giờ tôi có được coi là cô công chúa bé bỏng như ngày nào nữa không nhỉ? Không biết có được mọi người cưng chiều như khi xưa? Mọi người có còn yêu thương tôi không vậy? Sao tự dưng thấy xa cách nhau.
Bạn bè tôi ơi, chúng mày có còn nghĩ tới tao trong những cuộc chơi bời nữa không? Hay chăng là tao bị tẩy chay ra khỏi hội rồi?

Sẽ buồn nhỉ? Sẽ cô đơn nhỉ? Tôi vẫn là tôi kia mà. Tôi vẫn còn trẻ đấy chứ. Làm sao có thể ngăn cấm những điều tôi thích? Làm sao có thể nghĩ tối thay đổi để biến thành một con người hoàn toàn khác. Mọi người ơi, ước gì mọi chuyện vẫn luôn bình yên.

Tôi nhớ ngày xưa, và tôi muốn nó luôn còn tiếp diễn. Hãy lắng nghe tiếng động từ đáy lòng tôi nhé! Tôi cần được yêu thương...

Trái tim tôi...ngừng đập...khi không còn ai...che đậy...cho...mảnh ghép khuyết...về sự mềm mỏng.

Bên tôi những khi như thế này, bên tôi để chia sẻ, bên tôi để khuyên nhủ, bên tôi để tôi biết tôi đã sai những điều gì, bên tôi giúp tôi sửa chữa... Xin Người!