Kể từ ngày đó, ngày quan trọng của đời nó. Nó sẽ phải khoác lên trên người những chiếc áo. Giờ thì nó đã và đang mặc tới ba cái áo mới. Tấm áo làm Vợ, cái áo làm Con nhà người và chiếc áo làm Mẹ. Nó cũng vinh dự lắm chứ, cuộc đời của một người phụ nữ là được hoàn thiện mình qua ba chiếc áo đó.
Tấm áo làm Vợ. Chỉ là chuyển đổi cái ngôn ngữ từ Người yêu sang thành Vợ thôi. Sao cũng có nhiều biến động lắm. Vợ chẳng tìm được đâu những ngày lãng mạn, những câu nói yêu thương. Vợ chỉ nhớ những ngày xưa, tay nắm tay cùng nhau tung hoành những trốn rong chơi, những đêm đầu đội sương, đội gió trao nhau những nụ hôn ấm áp. Vợ lại là người bên chồng trong ngôi nhà chưa quen thuộc... đợi chờ... mong ngóng. Hạnh phúc tràn ngập chỉ là khi được bên cạnh chồng, trong suy nghĩ được là của nhau. Vợ thèm thuồng được có một ngày xưa cũ... được ôm ấp nhau sau ngày tháng chờ đợi, được cùng nhau trên chiếc xe và đi đến tận trời cuối đất trong tâm tưởng của cả hai. Ôi, khó lắm, những tin nhắn của ngày xưa. Làm sao có thể hiện lên trên màn hình điện thoại sau một đêm dài xa cách. Hi vọng sao, món quà bất ngờ trong một ngày không kỷ niệm. Những bức thư đợi chờ người đọc. Tất cả sẽ lãng quên nhanh, khi chiếc áo làm VỢ đã đính chặt lên cơ thể của Người Yêu!
Con Dâu, Chiếc áo được mặc song hành với cái áo làm Vợ. Nó làm cộm lên trên hình hài, và điều đó đồng nghĩa với việc là sẽ làm xấu đi, khó khăn hơn khi mang nó trên người. "Đối nhân xử thế", "Nhún nhường", "Chịu đựng", "Nhắm mắt trông qua"... Còn nhiều lắm, và vô vàn điều nữa kia. Trên chiếc áo Con Dâu nó mặc có ghi tất cả những điều mà nó phải học. Và nó cũng thầm mong ước, ngày nào đó nó được vẫy vùng trong chính ngôi nhà của cha mẹ đẻ của nó. Họ mới đúng là những người yêu thương nó nhất. Họ sẽ để cho nó làm những gì nó thích, ăn món gì nó yêu... Tất nhiên là họ vẫn dạy nó những điều có ghi trên tấm áo Con Dâu kia, nhưng họ sẽ không bao giờ để nó im lặng, để nó buồn lòng. Và chẳng bao giờ nó phải để ý tới cách đi đứng, nằm ngồi...
Thiên chức làm mẹ. Hãnh diện lắm chứ. Không phải ai là phụ nữ cũng có thể được làm Mẹ đâu nhé. Và cuối cùng nó cũng được mặc chiếc áo đó. Nó vui sướng, nhưng nó cũng buồn lòng lắm. Một đứa bé, làm gắn kết cuộc sống của hôn nhân. Nhưng đó cũng là lý do làm cho nhiều cặp vợ chồng trở nên bất hòa. Nó cảm thấy dần dần những điều đó qua từng ngày. Nó sợ cái cảm giác phải ghen tỵ với chính đứa con của mình. Những khi mọi người quây quần bên đứa bé mà quên đi nó, họ chăm lo cho đứa bé còn nó thì chẳng được hỏi han. Nó cô đơn, nó lạnh vì không còn ai ôm ấp nó như xưa. Không ai chia sẻ cùng, cũng bởi nó không có thói quen chia sẻ. Nó làm khổ nó. Nó yêu đứa bé, yêu gia đình bé bỏng của nó. Nó muốn tất cả đều được hạnh phúc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét