Trong suốt quãng đường dài đó, nó không hề chợp mắt...mặc dù trước đó nó đã lăn lóc ngủ vài phút trước lúc đi... Đầu óc nó lại bắt đầu miên man, nó lại rơi xuống vực... Những mộng tưởng lại rình rập trong chuỗi thần kinh đang không ổn định của nó. Réo rắt căng như dây đàn. Mọi thứ trở nên bất ổn trong suy nghĩ của nó.
Nó cứ thế, cứ nghĩ về người mà nó chưa nhìn, chưa gặp mặt bao giờ. Nhưng người đó có mối quan hệ thân thiết với nó, với gia đình nó lắm. Nó tạo ra đoạn hội thoại với người đó... Trông nó có vẻ trầm tư lắm. Nụ cười nó tắt hẳn, thay vào đó là cặp mắt đăm chiêu, đôi tay nghiêm nghị trên đầu gối không hề nhúc nhích. Như kho tượng, có lẽ là như vậy, nó giống như thế. Nó khùng dại hơn khi người đối diện với nó không đáp trả lời nó. Thân thể nó cảm thấy mệt, suy nghĩ của nó rã rời... Nó đang mộng du...một giấc ngủ chập chờn không thể tỉnh, dù nó biết....nó biết là những thứ đó là ảo giác của nó. Nó cứ mặc cho nó bước xuống hố sâu.... Chìm dần, chìm dần...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét