Thứ Ba, 30 tháng 4, 2013

Giận

Một cảm xúc nghẹn ngào khó nói đang vùi dập trong suy nghĩ của tôi. Hình như ai đó đang không coi trọng tôi, hình như đâu đây tôi nhận được sự cô đơn từ những người tôi yêu. Không có gì to tát, không có gì ghê gớm, thế mà khóe mắt trực òa rơi những hàng nước mắt. Lớn rồi đấy chứ, đâu còn là trẻ nhỏ nữa đâu, sao dễ khóc đến vậy nhỉ? Buồn quá, và chẳng muốn hỏi han ai, nói chuyện với ai, tâm sự cùng ai. Không cất lời, không hỏi han, không gì cả. Lặng lẽ, hành động một mình, làm việc một mình, ngồi một mình, và trò chuyện với chính mình. Cứ buồn là một mình. Quen cái thói như vậy. Quen cái thói thích buồn một mình. Một mình nghĩ, một mình vớt mình dậy. 
Giận, giận tới nỗi phụng phịu mặt mày, trông xấu xí khủng khiếp. Vẫn giận. Giận, giận tới nỗi chẳng chịu đáp lời. Bướng bỉnh khó chiều. Vẫn giận. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét