- Duyên số nào để mình gặp được nhau, quí mến nhau, thương nhau, và yêu nhau... Anh nhỉ?
- Câu hỏi này khó trả lời quá. Có lẽ kiếp trước anh và em còn nợ nhau điều gì đó. Để kiếp này mình phải gặp nhau, quí mến nhau, thương nhau, yêu nhau và cưới nhau.
- Cớ làm sao mình hợp nhau đến lạ? Em thích gì, anh cũng thích cái đó? Từ món ăn, bộ đồ. Từ cách búi tóc hay cách xếp nép đò đạc??? Vì sao vậy anh?
- Anh chỉ trả lời được với em rằng: Vì mình yêu nhau. Yêu nhau nên thấy hợp nhau, yêu nhau nên thấy quen thuộc tất cả mọi thứ là của nhau. Vì ta yêu nhau nên ta giống nhau và cũng bởi vì ta đã giống nhau nên ta yêu nhau.
- Anh à! Anh có thấy, trong tâm trí, trong nỗi nhớ, nỗi buồn, nỗi yêu thương mình đều có hình ảnh của nhau không?
- Có chứ, thường xuyên lắm, Em yêu! Nhắm mắt lại anh nhìn thấy em. Mở mắt ra anh thấy em. Khi làm việc, thậm chí là trong những giấc ngủ cũng chỉ thấy em.
- Gặp anh, em thich gặp anh. Anh à! Không phải chỉ có con gái mới thích được người yêu mình, ôm trầm từ phía sau và thì thầm bên tai "Anh yêu Em" đâu. Em cũng thích làm như vậy với anh. Em thích áp má lên cái lưng trần của anh. Ôm anh từ phía sau. Thích ghì chặt thân thể của mình trên cái lưng dày dặn mà anh dùng để che chở cho em cả đời này.
- Với anh, gặp em bao lâu cũng là không đủ. Anh muốn, anh thích ôm em từ mọi phía, từ mọi hướng. Anh muốn, anh thích hôn em, hôn tất cả cơ thể của em. Anh yêu cái mùi hương trên da thịt của em, muốn ngấu nghiến chúng. Anh lo sợ sẽ làm vỡ vụn em vì ghì em dính chặt với hình hài của anh. Em bằng da, bằng thịt, nhưng với anh, Em như chiếc bình pha lê. Yêu em nhiều anh phải nhẹ nhàng, nâng niu và gìn giữ.
- Em thích nằm ngủ trên ngực anh. Em thích nghe nhịp đập của con tim anh. Thích những tiếng ọc ạch trong bụng của anh. Thích anh quàng tay và ôm trọn em trong tư thế đó. Em có thể nhận hơi ấm của anh, hay là để em truyền nhiệt cho anh? Mình sẻ chia cho nhau mọi thứ chỉ trong một cách vận động.
- Em yêu! Bàn tay em lạnh giá, trái tim em từng đóng băng hay cả tâm hồn em bị trói chặt trong nỗi cô đơn lạnh lẽo. Nhưng khi em bên cạnh anh, khi mình gần nhau, gần nhau hơn nữa... Anh thấy em nồng cháy và rực lửa. Anh thích em, thích nhiều mà yêu cũng nhiều. Mỗi nụ hôn, mỗi cách di chuyển nhẹ nhàng khi em trườn trên cả thân thể khiến anh nóng rực. Ai nói em là băng? Ai nói em là lạnh giá, là kiêu ngạo? Em là lò bát quái, lò luyện anh thành người yêu em nhiều cực đại đấy chứ!
- Mình thương nhau đến từng milimet!
- Mình yêu nhau đến từng milimet!
- Chưa đủ. Mình hợp nhau đến từng milimet!
- Vẫn chưa đủ. Mình gần nhau đến từng milmet!
- Vẫn còn thiếu. Mình cần nhau đến từng milimet!
-Nếu có thể dính chặt vào em, và để có thể mang em đi cùng tới mọi nơi anh cũng bằng lòng chấp nhận. Không ai có thể bóc tách em ra khỏi anh. Không ai có thể lấy em đi. Không ai có thể để em xa anh.
- Mình cứ mãi gần nhau như thế anh nhé! Hay là gần thêm nữa đi anh?! Sẽ không có khe hở nào ở danh giới giữa anh và em đâu nhé! Không xa nhau, không ngừng thương nhớ, không ngừng yêu nhau, không ngừng cần nhau.