15-8 năm nào cũng thế. Bố nó thường chuẩn bị cho nó cây đèn lồng lộng lẫy nhất. Năm nó chưa có đèn chơi trung thu, bố nó sắm một cây đèn đẹp nhất, sang nhất, đắt tiền nhất. Năm sau, bố nó lại lắp sáng chiếc đèn...nó lại như mới. Và rồi nó lại tung tăng, hãnh diện cầm cây đèn lồng có một không hai đi hết con phố này sang con đường khác. Rồi nó được ăn kẹo, phá cỗ ở nơi đông trẻ nhỏ. Vui biết mấy
Lớn lên, đi học, 3 năm xa nhà, chưa năm nào nó chạm đến cây đèn - vật quý giá nhất vào ngày rằm trung thu. Chưa năm nào ở cái nơi sứ xa này, nó được ngắm trăng, được phá cỗ, được cười, được tung tăng... Nó nhớ lắm, nó buồn lắm, nó thèm khát như ngày xưa... Ngày trời đổ mưa, không trăng nhưng những tia sáng từ chiếc đèn lập lòe trong mái ấm gia đình nó cũng đủ để nó cười khúc khích.
Trung thu năm nay, nó cũng không bên gia đình, không có món quà bố tặng ngày xưa bên cạnh, không có mâm ngũ quả đầy ắp những loại quả nó thích...nhưng nó cười và nó vui lắm.
Nó biết, nó cảm nhận được: nó là đứa sung sướng nhất, hạnh phúc nhất...hạnh phúc nhất thế gian này.
Nó yêu lắm và trung thu 2013 là nỗi nhớ của nó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét