Tôi đã nghe người ta kể với tôi về cuộc đời bằng mắt, bằng tay, bằng cả hơi thở và bằng cả trái tim. Để rồi khi sự dở dở, ương ương của một tâm hồn đang lớn bập bùng nhất, tôi ngã lòng vào đêm, chấm một giọt irish mist quanh môi thiêu đốt mọi nồng nàn. Hãy tin tôi những gì ngọt ngào, nồng nàn thì chỉ nên hiếm hoi bất chợt.
Khi người ta đủ lớn, đủ chín, đủ tự tin thì người ta sẽ lái con tàu ước mơ của mình sang một ngã rẽ mới. Và con đường đó là định mệnh. Sẽ đi tiếp hay phải lái vô lăng để lê lết trong một ngõ nhỏ nào đó thì đó còn là một câu hỏi của con người và thời gian.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét