Thứ Tư, 22 tháng 6, 2011

Bạn tôi ơi.......

       Phải chăng con người sinh ra là để yêu thương nhau. Nhưng sao nhìn cách đối đãi của hai bạn tôi thấy con người sao độc ác thế?
       Khi xưa, lúc ân ái mặn nồng liệu hai bạn có nghĩ tới những ngày này-hai người ác độc với nhau. Tôi thực sự buồn vì bạn, vì cách đối xử kiểu "con người" của bạn. Tàn nhẫn và nhẫn tâm.
       Trong chuyện này tôi có quyền hạn gì đâu, tôi chỉ là người ngoài cuộc, nhưng bạn lại để tôi chứng kiến tất cả. Từ đầu đến cuối, chỉ là lừa dối.......Tôi đâu có thể thâm nhập vào cuộc sống của bạn mà nói với bạn tất cả, mà chính bạn đâu có cho tôi cái quyền đó. Bạn giữ cho riêng mình. Đến lúc này, tôi biết bạn muốn chia sẻ với tôi, muốn trút đi nỗi lo buồn của mình nhưng bản thân bạn không cho phép làm điều đó. Bạn phải tự gánh chịu thôi.......
       Cuộc sống có quy luật của nó, khi bạn sống bằng phương pháp này thì bạn phải tìm cách mà dùng nó cho hết thời hạn đã ký kết. Nếu phá luật, tất nhiên là bạn sẽ chịu thiệt hại và điều khoản tiếp theo trong bản án là bạn phải chịu chấp nhận bồi thường thiệt hại. Nó đã trở thành quy định như vậy rồi bạn ạ. Phải xét sử công bằng thì mới có thể sống yên ổn được.......
       Bạn hãy tự bào chữa cho chính mình đi, sẽ chẳng có một luật sư nào nhận việc đòi lại cái bạn đánh mất được đâu. Và bạn cũng phải tự mở lấy một tòa án cho công việc sử án này. Hai bạn hãy thay phiên nhau, người làm chủ tòa, người làm bị án.......Chất vấn cho nhau để mọi chuyện được suôn sẻ.......

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét