Những tia nắng héo hắt của buổi chiều tà, trước khi mặt trời chạy về phía Tây đã tạo nên một cảnh đẹp tuyệt vời. Và hiện tượng đó người ta gọi là "Hoàng hôn".
Người ta nói rằng, con người thường dồn nén cảm xúc nhớ thương của mình khi chiều xuống. Vậy nếu bắt gặp cảnh hoàng hôn thì........Ôi, nỗi nhớ sẽ càng da diết hơn, cồn cào hơn.........
Chuyến xe đưa tôi đi, ngửi thấy hương lúa chín ngào ngạt, thấy mùi của đồng ruộng khi mùa thu hoạch đã tới kỳ. Ánh nắng chiều chiếu qua khung kính gọi mời tôi chiêm ngưỡng cảnh mặt trời cuối chiều - hoàng hôn. Xoáy sâu vào hình tròn to trên bầu trời, tôi thấy một bóng hình........Một con người đang thổn thức nỗi chờ mong như chính tôi lúc này.........
Nhớ và mong, mong và đợi, đợi và chờ.....Tôi đọc được điều đó trước khi tia nắng cuối vụt tắt. Dường như nó cố gắng gửi thông điệp đó đến tôi.......Chờ tôi cảm nhận và thấu hiều mới lặng lẽ biến mất, để nhường lại ánh sáng của những vì sao đêm. Nó có biết rằng trái tim tôi cũng đang rung hòa với những điều nó đang cố gắng thể hiện????????????
Tôi muốn hét to cho người mà tôi nhìn thấy trong ông mặt trời rực lửa kia biết : Người ơi, em đã về....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét