Thứ Tư, 31 tháng 10, 2012

Chú ơi!!!

     Có thật là chú không nghe được tiếng con gọi chú? Con gọi chú nhiều lắm mà... Con cần chú giúp, giúp con... Con muốn thanh toán cái đống suy nghĩ đang phát cuồng trong đầu con, chú ạ.... Tại sao thế chú? Con ... có cơ hội không??? Con muốn, rất muốn... Chú ơi!!! Con chỉ biết nghĩ tới chú, chỉ biết nghĩ được có vậy thôi ạ... Làm sao bây giờ nhỉ??? Mọi thứ... mọi thứ đó. Chú đang ở đâu? Con sẽ được gặp chú chứ??? Chỉ cần một lần thôi. Một lần thôi... Được không chú??? Hãy cho con biết đi. Con lại gọi chú nữa đó. Chú ơi!!!

Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012

1000 viên bi


Bạn còn bao nhiêu viên bi ? Hãy ráng " enjoy " với những viên bi còn lại của đời mình ..




      Càng lớn tuổi, tôi càng thấy thích thưởng thức những buổi sáng Thứ Bảy. Có lẽ là do bầu không khí yên lặng, tĩnh mịch cùng với việc là người đầu tiên thức dậy, hay cũng có thể là do niềm vui khi không phải đi làm. Dù sao đi nữa, vài giờ đầu của sáng Thứ Bảy luôn luôn mang lại cho tôi những cảm xúc thích thú nhất.
      Cách đây vài tuần, vào một buổi sáng Thứ Bảy, tôi ngồi thưởng thức ly cà phê còn bốc khói, đọc báo và nghe radio. Từ radio đang phát ra một giọng nói vô cùng ấm áp, hấp dẫn, chất giọng vàng của một người đàn ông đã đứng tuổi đang nói với một ai đó tên là Tom về câu chuyện một ngàn viên bi gì đó...
      Tò mò, tôi ngừng đọc báo và lắng nghe ông nói. "Này Tom, hình như anh đang rất bận với công việc của anh thì phải. Tôi chắc rằng họ trả lương cho anh cũng khá lắm phải không, nhưng thật không đáng nếu anh cứ phải luôn luôn vắng nhà và xa gia đình vì công việc như vậy. Không thể tin được một người trẻ tuổi như anh lại cứ quần quật làm việc mỗi tuần từ 60 đến 70 tiếng để trang trải mọi thứ. Thật đáng tiếc anh đã không tham dự được buổi biểu diễn của con gái anh”. 
      Ông tiếp tục, "để tôi kể cho anh nghe điều này anh Tom ạ, một điều đã giúp tôi ý thức về những gì ưu tiên trong cuộc sống của mình”. Và ông bắt đầu giải thích lý thuyết của ông về “một ngàn viên bi”. 
     "Anh biết không, một ngày nọ tôi đã ngồi làm thử một bài toán nhỏ. Mỗi người trung bình sống được khoảng 75 năm. Tôi biết cũng có người sống thọ hơn và cũng có người chết sớm hơn nhưng trung bình, người ta sống được khoảng 75 năm”. 
      "Sau đó, tôi nhân 75 năm đó với 52 tuần thì ra con số 3900, là tổng số ngày Thứ Bảy mà mỗi người có được trong cả cuộc đời của họ. Này anh Tom, hãy tập trung và lắng nghe, tôi đang dẫn giải đến phần quan trọng rồi đây”. 
      "Phải đến năm 55 tuổi tôi mới biết suy nghĩ về mọi việc kỹ càng như vậy”, ông tiếp tục, "và cho tới lúc đó, tôi đã sống qua hơn 2800 ngày Thứ Bảy của đời mình.
      Và nếu tôi sống được đến năm 75 tuổi, tôi sẽ chỉ còn được hưởng khoảng 1000 ngày Thứ Bảy nữa mà thôi”. 
      "Và rồi tôi đi tới một cửa hàng đồ chơi, mua tất cả những viên bi họ có, và phải đi tới ba cửa hàng tôi mới mua được đủ 1000 viên bi cho mình. Tôi đem chúng về nhà, bỏ vào chiếc hộp nhựa lớn, ngay cạnh chỗ tôi thường ngồi. Từ đó, khi mỗi ngày Thứ Bảy qua đi, tôi lại lấy một viên bi ra và ném bỏ đi”. 
      "Tôi nhận ra rằng, khi nhìn số lượng những viên bi trong hộp ngày càng giảm dần, tôi đã biết tập trung hơn cho những điều thật sự quan trọng trong cuộc sống. Không gì thức tỉnh bằng việc nhìn thời gian còn lại trên trái đất của mình cứ ngắn dần và nó sẽ giúp bạn biết ý thức về những ưu tiên của mọi việc”. 
     "Bây giờ, tôi sẽ nói cho anh Tom nghe một điều cuối cùng trước khi tôi ngừng cuộc trò chuyện này của chúng ta để đưa người vợ yêu quý của tôi đi ăn sáng. 
      Sáng nay, tôi đã lấy viên bi cuối cùng ra khỏi chiếc hộp. Tôi hình dung nếu tôi có thể giữ nó cho tới sáng Chủ Nhật hôm sau nữa thì tức là Chúa đã ban cho tôi thêm một chút thời gian để được ở lại bên những người thân yêu… 
     "Thật tốt khi được trò chuyện với anh, anh Tom ạ, tôi mong anh sẽ dành nhiều thời gian hơn cho những người thân yêu của anh và tôi cũng hy vọng, một ngày nào đó sẽ gặp lại anh. Chúc buổi sáng tốt đẹp!”. 
       Không một tiếng động khi ông ấy kết thúc cuộc trò chuyện. Tôi nghĩ ông ấy đã khiến tất cả chúng ta phải suy nghĩ rất nhiều. 
      Sáng hôm đó, tôi đã định làm một số việc, nhưng rồi, tôi quyết định chạy lên lầu, đánh thức vợ tôi bằng một cái hôn. 
      "Dậy thôi em yêu, anh sẽ đưa em và các con đi ăn sáng”. 
      "Có chuyện gì đặc biệt hả anh?”, vợ tôi hỏi với một nụ cười.
      " Không, không có gì đặc biệt cả”, tôi nói, "Chỉ vì đã lâu lắm rồi hai vợ chồng mình không có thời gian với nhau và với các con. À, trên đường đi mình dừng lại ở cửa hàng đồ chơi một chút nhé, anh cần mua một vài viên bi”.
(Tác Giả: Saigon Echo sưu tầm)

Cafe sáng


Cứ thức nữa đi nhé!!! U mê, ảo giác... Không có cái điều may mắn đó đâu. Mày thật là ngốc... Ngốc!

Thứ Hai, 29 tháng 10, 2012

Thủa ngày xưa.

        Thủa ngày xưa, em sợ tình yêu. Sợ người ta quan tâm tới mình, sợ mình nhớ nhung ai đó, sợ yêu và sợ được yêu.... Lạ lùng lắm, phải không anh? Nhưng tuổi học trò, mông mơ và ngây thơ đó, em để lại cho mình một niềm hạnh phúc nho nhỏ... Người ta gọi là "tình yêu tuổi phường hồng"... 
        Ngày đó, tình yêu chỉ được thể hiện bằng những tranh cãi, những giận hờn, ghen tức... Những lần chạm tay vô tình cũng đủ để làm ửng đỏ đôi má... Những buổi chiều cùng đám bạn trong lớp rủ nhau trèo mít, trộm xoài, ô mai chua ven hồ sao nhớ mãi không quên. Những mẩu giấy nhỏ kín đáo nhờ bạn chuyển qua trong lớp, đó là biết bao nhiêu suy tư và nỗi niềm của đứa học trò muốn thành người lớn. Những bức thư dài, cũng đều đặn chuyển tới. Em mỉm cười, vì em được là "công chúa".
       Cái thời gian xa xôi ấy, những bó hoa, những hộp quà, những tấm thiệp gửi tới em rất nhiều trong ngày lễ của con gái... Mọi người nói: Em thật may mắn... Nhưng em lại sợ.....
      "Sợ lắm khi yêu ai tim dại khờ
       Sợ lắm tình chưa thấy đã vội bay
       Sợ lắm câu mong chờ tình hững hờ
       Sợ lắm từng đêm tối ướt bờ mi...."

       Nhưng em luôn nghĩ rằng... Nếu khi em yêu ai đó, em sẽ mãi mãi yêu người đó. Em muốn yêu duy nhất một người và gửi mình bên người mình chọn. "Đời có khi yên lành, khi cuồng phong. Nhiều lúc trời đang nắng bỗng đổ mưa. Dù ngày nắng hay ngày mưa, vẫn yêu anh như ngày xưa. Dòng đời trôi, em vẫn yêu anh mãi mà thôi".... "Ngày mai, chúng ta, cùng sánh vai trên con đường dài. Mình dìu nhau qua bao đường đời gian khó..."


      

Thứ Hai, 22 tháng 10, 2012

Em có đang hạnh phúc không?

        Bỗng chợt anh nhìn nó... nhìn nó rất kỹ.... nhìn nó rất lâu.... Ánh mắt nó ngập ngừng chuyển hướng... Vòng tay của anh quàng vào thân thể nó. Anh thì thầm bên tai "Em có đang hạnh phúc không?" Nó nhún người lên trong vòng tay cứng chắc của anh để đáp lại: "Tất cả đều đang rất hạnh phúc, nhưng nếu một ngày anh không còn ôm em như lúc này, có lẽ hạnh phúc chỉ còn gọi là "xót lại" hoặc là sẽ tan biến..." 
       Một hành động nhẹ nhàng của anh nhưng khiến nó cảm thấy khung người mình như sắp rụng rời thành từng khúc, anh ghì chặt đôi tay của mình để kiếm tìm hơi ấm từ nó, xiết chặt và chặt hơn nữa...
      Anh và nó ở đó, bên cạnh nhau... Anh không hỏi nó điều gì thêm nữa, và nó cũng không còn đưa ra câu hỏi lý do nào cả. Không còn giống nó của mọi ngày, phải điều tra ngọn nguồn của thông tin. Nó để anh giữ nó trọn vẹn trong vòng tay của người đàn ông nó chọn... Nó thấy, ánh mắt của anh buồn...



Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2012

Thoáng qua

      Chiều nhòa trong con mắt lơ đãng. Vòng vèo trên những hẻm phố nhỏ... Trong dòng người hối hả, vội vã vì nhịp sống cuối ngày, đôi mắt mệt mỏi vô hồn bắt gặp, và đăm đắm nhìn theo bóng dáng của hai người.... Người cha dắt đứa con trai của mình, trên tay bé nặng trĩu với bó hoa hồng đỏ thắm, bó tròn xinh tươi... Lòng thầm nghĩ, chủ nhân bó hoa kia là ai? Là vợ của người đàn ông kia, người mẹ của bé trai kia, hay là một người được là phụ nữ???
       Bỗng thấy người lành lạnh, thấy mình như đang thiếu thốn thêm điều gì nữa. Lòng bồn chồn vì phải sống xa người thân, giờ thấy ngại ngùng, buồn hơn vì sự ấm áp của tình cảm gia đình tràn ngập trước mắt....không có nhiều xúc cảm như cha con họ. Thấy ghen tỵ, thấy thèm thuồng...
      .............................


Thứ Năm, 18 tháng 10, 2012

Bực.

      Khó chịu quá! Muốn hét lên thật to. Thấy bực tức nữa. Muốn đập phá tất cả mọi thứ trước mắt.
      Mấy đêm dài, chìm đắm trong những cơn mộng mị. Hư ảo, thực hư chẳng rõ. Khó diễn đạt cái cảm xúc đó, khiến thân thể và suy nghĩ càng bức bối đến phát cuồng. Làm thế nào bây giờ nhỉ? Làm thế nào để cải thiện nó đây? Khi trạng thái không ổn định như hiện tại???? 
      Đi đâu và làm gì?

Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

1+1=4

      Tại một căn nhà nhỏ - nơi có một gia đình sống với nhau rất hạnh phúc. Họ sống bằng tình yêu thương, sự trân trọng, và bằng tất cả những gì chứa đựng trong con người của họ... Căn nhà nhỏ, không nhiều đồ đạc xa hoa, bóng bẩy; không nhiều danh vọng và sự độc chiếm... Những đứa con của họ đáng yêu và vô cùng dễ mến....Chúng ở đó cùng ba mẹ của chúng.
     Một ngày nọ, đứa con 4 tuổi của họ hỏi mẹ của mình một câu hỏi:
- Mẹ ơi 1+1 bằng bao nhiêu ạ?
     Người mẹ nhìn con, trìu mến trả lời:
- 1+1=2 con gái yêu quí.
- Mẹ trả lời sai rồi 1+1 không bằng 2 đâu ạ.
     Người mẹ nhìn con nở nụ cười, xoa đầu và muốn giải thích nhưng đứa trẻ nói tiếp:
- 1+1=4 mẹ ạ
     Mẹ cô bé nhìn con ngỡ ngàng.
- Sao lại là 4 được con gái ngốc của mẹ?
- Thì là vì ba con là một, mẹ là một. Khi cộng ba và mẹ thì có con và có em của con nữa. Vậy sẽ là bốn mà.
     Đứa bé cười khoái trí vì sự giải thích kiểu "hợp lý" của nó. Mẹ cô bé cũng thực sự ngỡ ngàng, bởi chính cô cũng chưa từng nghĩ được điều như vậy. Cô nhìn đứa con của mình, mỉm cười hài lòng và một niềm vui dâng trào không gì diễn tả được.


Thứ Bảy, 6 tháng 10, 2012

Ốm!

      Thấy trong người không khỏe, vì suy nghĩ điều chi? Mệt lắm, cần được nghỉ ngơi lắm. Nhưng những giấc ngủ mê mệt lại càng làm tình trạng sức khỏe thêm tồi tệ. Hết cái để mà bộc bạch rồi. Có chi chỉ biết gửi lời ở đây để mà "ầu ơ" tâm trạng u uất, ảm đạm mà thôi. Chẳng biết cần phải suy nghĩ như thế nào, chẳng biết phải làm gì cho phải nữa... Cứ lửng lơ, vu vơ, bồng bềnh và thờ thẫn... Khó chịu lắm, cái cảm giác như vậy.                                  Muốn ai đó gọi mời cho thể xác không ù ì, ì ạch như lúc này. Làm sao nhỉ? Thức cũng khó mà ngủ cũng khó... Sống trong cả hai thái cực, nhùng nhằng quá, mà không thể dứt được... Chấm.