Thứ Hai, 29 tháng 10, 2012

Thủa ngày xưa.

        Thủa ngày xưa, em sợ tình yêu. Sợ người ta quan tâm tới mình, sợ mình nhớ nhung ai đó, sợ yêu và sợ được yêu.... Lạ lùng lắm, phải không anh? Nhưng tuổi học trò, mông mơ và ngây thơ đó, em để lại cho mình một niềm hạnh phúc nho nhỏ... Người ta gọi là "tình yêu tuổi phường hồng"... 
        Ngày đó, tình yêu chỉ được thể hiện bằng những tranh cãi, những giận hờn, ghen tức... Những lần chạm tay vô tình cũng đủ để làm ửng đỏ đôi má... Những buổi chiều cùng đám bạn trong lớp rủ nhau trèo mít, trộm xoài, ô mai chua ven hồ sao nhớ mãi không quên. Những mẩu giấy nhỏ kín đáo nhờ bạn chuyển qua trong lớp, đó là biết bao nhiêu suy tư và nỗi niềm của đứa học trò muốn thành người lớn. Những bức thư dài, cũng đều đặn chuyển tới. Em mỉm cười, vì em được là "công chúa".
       Cái thời gian xa xôi ấy, những bó hoa, những hộp quà, những tấm thiệp gửi tới em rất nhiều trong ngày lễ của con gái... Mọi người nói: Em thật may mắn... Nhưng em lại sợ.....
      "Sợ lắm khi yêu ai tim dại khờ
       Sợ lắm tình chưa thấy đã vội bay
       Sợ lắm câu mong chờ tình hững hờ
       Sợ lắm từng đêm tối ướt bờ mi...."

       Nhưng em luôn nghĩ rằng... Nếu khi em yêu ai đó, em sẽ mãi mãi yêu người đó. Em muốn yêu duy nhất một người và gửi mình bên người mình chọn. "Đời có khi yên lành, khi cuồng phong. Nhiều lúc trời đang nắng bỗng đổ mưa. Dù ngày nắng hay ngày mưa, vẫn yêu anh như ngày xưa. Dòng đời trôi, em vẫn yêu anh mãi mà thôi".... "Ngày mai, chúng ta, cùng sánh vai trên con đường dài. Mình dìu nhau qua bao đường đời gian khó..."


      

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét