Thứ Hai, 20 tháng 5, 2013

Thêm một lần ta vĩnh viễn yêu nhau

Xin yêu nhau qua lần gặp đầu tiên
Mọi ánh nhìn, suy nghĩ thuộc về nhau
Đêm trăn trở tìm cách gặp thêm lần

Xin yêu nhau chỉ một lần duy nhất
Sống với nhau chung mọi nỗi u sầu
Cùng niềm vui nhân đôi thành bội số

Xin yêu thêm ngày với tháng với năm
Đi cùng nhau trên mọi nẻo đường mòn
Gọi tên nhau khi bình mình ló sáng

Xin yêu nhau thêm một kiếp bên kia
Linh hồn ta tìm gọi qua hương hồng
Em nồng nàn anh quyến rũ mạnh mẽ

Thêm một lần ta mãi mãi yêu nhau
Bởi ta gần không phép nào tách biệt
Bởi ta xa nhưng lòng càng trói xiết
Bởi ta cần nên ta càng gần mãi
Bởi ta nhớ vì chẳng cách xóa quên
Bởi ta yêu chẳng khó chuyện thứ tha

Thêm một lần ta vĩnh viễn yêu nhau
Chỉ vì ta đã hóa giải phận duyên
Chỉ vì ta trao gửi cả thân ta



Buông!

Tôi cứ chấp chới trong một căn phòng, ôm một cái máy tính, và cứ nhìm chăm chăm vào nó. Chẳng biết là đợi chờ điều gì, chẳng biết nên đọc viết cái gì, cứ vô thức.
Nghe nhạc, những bản nhạc nhẹ nhàng nhất, buồn thảm nhất tôi sẽ nghe vào lúc này. Lòng vẫn dặn lòng phải tích cực mà mỉm cười.
Có khó nhọc gì đâu, khi chỉ cần há miệng nhoẻn cười. Thế mà gượng gạo.
Tôi học yêu thương trong khi tôi cảm thấy mình thiếu tình thương. Tôi dạy người khác kiên nhẫn và bình tĩnh trong khi tôi đang đứng ngồi không yên. Những cảm xúc cứ trái ngược so với hành động. Chẳng kết nên một thể thống nhất. Tôi làm sao ấy.
Tôi lại muốn lang thang, lại muốn làm những điều điên dồ nhất tôi từng đã làm. Cứ đi, cứ đi, mà không biết bến đỗ là đâu. Nước mắt toan rơi, lại càng thêm sầu muộn hơn.
Tôi chẳng dám lên tiếng gọi người cùng đi, chẳng dám, chẳng dám làm. Tôi làm người tổn thương hay là tự tôi làm tôi tổn thương? Tôi là nạn nhân của chính tôi.
Lủi thủi một mình, không ai giúp tôi lau chùi những giọt nước mặn chát, làm xót đau trong tâm trí của tôi. Tôi thèm được gặp mẹ. Thèm được ai đó dỗ dành. Thèm được ai đó ôm mình thật chặt...
Tôi còn nhỏ hay đã trưởng thành? Tôi bồng bột hay chín chắn? Tôi thực tế hay là mộng mơ?
Bàn tay của tôi run lên cùng với những suy nghĩ. Khó khăn lắm. Mà cũng dễ dàng lắm.
Tôi lại buông...

Thứ Hai, 13 tháng 5, 2013

Hết mưa trời lại nắng.


         Từ khi người đó ra đi, tôi đã buông bỏ tất cả những ký ức có liên quan tới người đó. Những ký ức điên cuồng của con người tôi không hề có cảm giác yêu thương. Tôi giận hờn, tôi hành xác họ bằng chính những vật lộn của bản thân mình. Hai năm rồi, hình ảnh của người đó chết mờ trong tâm khảm của tôi. Tôi cất giữ những kỷ niệm đau buồn, dối trá, độc ác đó ở một nơi thầm lặng nhất...
           Hôm nay, tôi nhớ về nó....
           Khuôn mặt đó, ánh mắt đó, hành động đó và lời nói đó xoay vần trong tâm trí của tôi. Nó bắt tôi khơi gợi nó một cách rõ nét nhất trong suy nghĩ. Tôi nhìn thấy tất cả. Mọi thứ của quá khứ ồ ạt nhưng rõ nét trong trí não và trước mắt tôi... Chưa bao giờ, chưa bao giờ tôi lại như hôm nay. Tôi đau lắm, đau lắm nơi lồng ngực. Và tại sao, đôi mắt đẫm nước... Người đó...trước kia là kẻ thù của tôi...
           Tôi để cho nước mắt rơi. Để nó trôi đi, buông bỏ đi, tha thứ cho, mọi điều người đó đã từng làm.
          Tôi muốn quay trở lại với thế giới hiện tại của tôi. Tôi cho tôi nụ cười, tặng cho tôi niềm vui, gửi cho tôi bao hạnh phúc. Tất cả lại cho tôi nguồn sức mạnh để sống đẹp hơn, tạo dựng được những thứ mà tôi thích. Không xa hoa, không phù phiếm, mọi thứ đều khiến tôi hãnh diện. 
           Hết mưa rồi, trời lại nắng.

Thứ Tư, 1 tháng 5, 2013

Giả vờ ngủ.

Đôi mắt em nhắm nghiền ngỡ say giấc
Nhưng đôi ngươi vẫn trằn trọc tỉnh táo
Lại bới tung mớ suy nghĩ vẩn vơ..
Lại tự hỏi anh làm gì chốn nao?
Sao giờ muộn vẫn không gọi hỏi em?
Em giật mình bồn chồn những lo lắng
Tại vì sao và là vì sao thế?
Em vật vã trong màn đêm đen kịt
Vật lộn cùng những hoài nghi bóng gió
Người có đang nghĩ tới bóng hình em?!
Trăm với ngàn câu hỏi cùng gào hét
Em hỏi anh nhưng em lại trả lời...
Tội thân em cứ vùng vẫy không yên
Tội thân em giả vờ ngủ trong đêm.