Thứ Ba, 8 tháng 10, 2013

Rồi sẽ có ngày anh muốn một đứa con...

Anh thương yêu,

Ngày hôm qua là một ngày rất dài với em, khi bác sĩ nói với em rằng tử cung của em có vấn đề làm cho em không còn khả năng mang thai và sinh con.

Những vấn đề sức khỏe cho dù tệ đến đâu, em hoàn toàn có thể chịu được. Nhưng khó khăn nhất của em bây giờ đó là phải chia sẻ nỗi đau đó với anh, người mà em luôn muốn mang đến niềm vui chứ không phải là sự thất vọng như thế này...

Niềm hạnh phúc lớn lao nhất của một người phụ nữ, chẳng phải là được làm mẹ đó sao? Nhưng em bất hạnh quá anh à, em đã không thể có được phúc phần đó... Ngày em quyết định nói với anh bí mật này, bằng sự ích kỷ em đã muốn nhường lại cho anh quyền quyết định có tiếp tục đi tiếp cùng em con đường yêu này nữa không. Em đã đặt anh vào tình thế khó xử, đó là trở thành kẻ bạc tình khi bỏ rơi em hoặc là chấp nhận sống cùng em mà nhận về thiệt thòi. Lẽ ra anh có thể tìm thấy một người phụ nữ khác có thể cho anh điều dó, chứ không phải là mắc kẹt trong tình huống oan nghiệt này với em.

Và anh đã quyết định...
Anh nói: "Anh êu em, anh vẫn muốn cưới em làm vợ!"

Em mừng lắm, điều đó chứng tỏ anh là người đàn ông chân thành và em đã không sai lầm khi yêu anh. Nhưng...

Rồi sẽ có ngày anh muốn có một đứa con.

Khi đám trẻ hàng xóm nô đùa trước ngõ, còn ngôi nhà của chúng mình thì chỉ anh và em. Tiếng khóc của con có thể làm dịu đi những trận cãi vã, đó là gạch nối giữa hai con người mà có lúc họ cảm thấy mình như lạc mất nhau. Nhà mình không có trẻ nhỏ, những lúc cả hai hụt hẫng đó, ai sẽ níu lại đây?

Khi anh trở về nhà sau một ngày làm việc vất vả, anh cần một nét mặt ngây thơ hỏi: "Cha ơi có mệt không?" với tiếng cười trong trẻo mà người lớn chúng ta có dùng bao nhiêu tiền cũng không mua được. Em vẫn sẽ đón anh ở nhà bằng một nụ cười, nhưng em biết đó chưa bao giờ là đủ. Bởi một ngôi nhà vững chãi cũng như một cái ghế, muốn đứng vững, phải có ít nhất ba chân...

Khi anh muốn một lần được nói lời khuyên nhủ lúc con sai con dại. Đâu chỉ có bọn trẻ mới cần người lớn dạy, chính người lớn cũng cần bọn trẻ để có nơi truyền lại những giá trị sống mà mình góp nhặt được trên đường đời. Dẫu bên ngoài người ta có khinh mình thế nào cũng mặc, anh sẽ luôn là giá trị tuyệt đối vững vàng trong mắt con.

Khi anh cần một người để nói "Hãy chăm sóc mẹ!", vì cha yêu mẹ, nên những lúc cha không ở nhà, con hãy làm điều đó thay cha. Chính lúc ấy, tình yêu trong anh nhân đôi, vì con là phép nhân, cho tất cả tình yêu của thế giới này.

Anh ơi, chúng mình sẽ không thể có niềm hân hoan muốn biết nó là trai hay gái. Dù thế nào, cha mẹ vẫn sẽ yêu nó bằng tất cả trái tim. Nhưng nếu là con trai, nó sẽ có thể cùng anh đá bóng, cùng chia sẻ những công việc nặng nhọc của gia đình, và biết đâu sẽ là một bờ vai cho cha mẹ già những khi sóng gió. Còn nếu là con gái, em sẽ dạy nó những món ăn gia đình ngon nhất, để khi cho nó về nhà sẽ có đến hai bông hoa trên bàn cơm gia đình.

Chúng mình lỡ mất dịp bế nó khi nó còn đỏ hỏn trên bàn. Lúc nó khóc lần đầu tiên trong đời, rồi cả lúc nó cười nữa! Rồi còn phải nói với nó là cho dù sau này con khóc hay cười, thì cha mẹ vẫn bên cạnh con, luôn có một vòng tay cho con ấm áp và tràn đầy tin tưởng.

Chúng mình lỡ mất lúc con tập đi, khi nó vấp ngã. Cha mẹ nén nỗi xót lòng mà muốn nó tiếp tục đứng lên từ nơi đó, vì cha mẹ yêu con, nhưng không thể vì thế mà làm con yếu đuối trước cuộc đời này...

Anh sẽ có ngày muốn nói rằng: "Cha xin lỗi con!" Đó là một điều rất khó. Nhưng em hay anh, đều biết sẽ có ngày mình nói với con như thế! Không ai là hoàn hảo, cha mẹ cũng sai, cũng đôi khi không kiểm soát được mình mà làm tổn thương con. Những lúc đó, gia đình mình gần nhau hơn, chân thành hơn và dẫu bao đổ vỡ vẫn nguyên vẹn ân tình.

Em và anh sẽ lỡ mất ngày sinh nhật, ngày con lớp Một, ngày con đỗ tú tài và lúc nó thi đại học. Anh lỡ mất những trăn trở xem con thích học gì, làm gì. Em lỡ mất những suy tư nếu một ngày con buồn con nản.

Không có con, em và anh sẽ chết đi một nửa cuộc đời...

Anh nói: "Chúng ta quá nghèo để có con bằng những phương pháp hiện đại nhưng còn nhiều cách để có con mà em, xin con nuôi cũng được mà..."

Nhưng em biết anh muốn thấy con có đôi mắt của cha, hay mái tóc đen mượt của mẹ. Anh sẽ vui đến phát điên lên với câu nói của một ai đó "Sao cháu nó giống anh thế?", hay sẽ hạnh phúc khi biết con cũng đam mê những gì anh thích. Dòng máu anh chảy trong người nó, hoàn thiện những gì anh còn thiếu và đi tiếp con đường khám phá đam mê mà cha nó vì nhiều thứ lo toan mà phải bỏ dở giữa chừng.

Có quá nhiều thứ tràn về trong em, trong một phút giây con tim em không tài nào dung chứa nổi. Chúng ta nào phải những kẻ đủ sức tự lừa gạt bản thân mình để lờ đi những mong ước cuộc đời, nên càng phải sớm đối diện với những điều đó dẫu nỗi đau có lớn đến đâu.

Em bỗng cảm thấy nếu mình tiếp tục tình yêu với anh, sẽ là một sự ích kỷ tột cùng. Tình yêu hôm nay có đam mê đến mấy cũng có ngày dịu lại, anh và em sẽ đến ngày không còn đủ thời gian để giữa lửa cho yêu đương sớm tối, và đó là lúc chúng ta cần một mái ấm đúng nghĩa của riêng mình. Ở trong biển người mênh mang kia, có rất nhiều người sẽ có thể cùng anh đi tiếp con đường đến với hạnh phúc đích thực. Tại sao em phải tiếp tục ngáng chân anh? Tại sao em phải bắt anh chia sẻ nỗi bất hạnh mà em đang mang lấy?

Khi anh đọc những dòng chữ này, thì cũng là lúc em quyết định rời xa anh và đi đến một nơi có thể cho em thời gian và không gian để bình tâm lại. Em vẫn chưa từng ngừng yêu anh một giây phút nào, và em tin là tình yêu này sẽ theo em mãi đến những ngày sau này nữa. Từ bỏ một ai đó không dễ dàng như em tưởng, bởi nước mắt em đã rơi rất nhiều mỗi khi hình ảnh anh hiện về trong tâm trí. Em ra đi, cũng là để cho anh đi. Đừng bận tâm về em mà hãy nghĩ về cuộc sống của anh sau này và tìm kiếm cho mình những gì anh mong muốn.

Hứa với em, sống hạnh phúc và chân phương như đã từng.

Hứa với em, hãy yêu và chấp nhận một tình yêu mới.

Hứa với em, hãy chấp nhận cuộc chia ly này như một cách để em được yêu anh đúng nghĩa nhất. Anh nhé!...

(Tay tìm tay níu tay Hamlet Trương)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét