Thứ Ba, 8 tháng 10, 2013

Ừ nhỉ!

Đã lớn chưa nhỉ? Đã đủ sức để làm đủ điều chưa nhỉ?

Ngày hôm nay, nó đã một mình đi tìm việc làm, để tự tạo cho nó một cái...gọi là thu nhập cá nhân. Nó thích xe đạp điện. Mong ước của nó khi còn đi học trung học...

Nó vui lắm, khi thấy chị nó hứa rằng: Chị sẽ mua tặng một cái...

Trượt đại học, nó buồn. Chọn ngành đi học, nó cũng buồn. Nó không được học cái ngành nó đam mê. Không được học cái trường nó thích. Nhà nó nghèo.

Đam mê là gì? Sở thích là gì? Mong muốn là gì? Và hi vọng là gì?

"Chị đi cùng em đi". Nó đề nghị người chị của nó... Hôm nay vướng cái lịch. Chị nó phũ phàng "Lát Xuân đến, phải ở nhà"

Chị nó lo lắng, khi nó dắt cái xe ra khỏi nhà. Đường xá không thông thạo. Con người chưa hoàn thiện. Nó nhút nhát.

Giọt nước mắt đầu tiên lăn nhẹ qua khóe mắt. Cuộc gọi đầu tiên. Tin nhắn đầu tiên. Đi ra, đi vào. Đứng rồi lại ngồi.

Nó cũng thiệt thòi lắm. Chị nó cũng làm nó thiệt thòi.

Ghét nó, nhưng chưa bao giờ muốn nó lo lắng thay chị về bất kỳ điều gì.

Nó sắp nuôi chị, chứ không phải là chị nuôi nó.

Ngược đời!

"Bất tài", thường đi kèm với "Vô dụng".

Khóc ư? Có tác dụng gì thế?

Buồn à? Thay đổi được gì không?

Đồ ăn hại!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét