Thứ Năm, 21 tháng 6, 2012

Bố tôi.

Khi mẹ vắng nhà.... và bố phải một mình
    Cơm không chín,
    Rau không ngọt,
    Bếp lạnh tanh,
Khi mẹ vắng nhà....
    Mưa cũng lớn,
    Nắng cũng vàng,
    Bố trở bệnh,
Khi mẹ vắng nhà....
    Bố nhớ mẹ nhiều hơn,
    Bố quan tâm hai đứa con gái nhiều hơn,
    Bố làm việc nhiều hơn,
Khi mẹ vắng nhà.... Bố và chúng con đều mong nhớ mẹ......

Thứ Sáu, 15 tháng 6, 2012

Khóc...

     Bỗng dưng muốn khóc... Thèm khóc, giá như chỉ có một mình thôi có lẽ sẽ khóc nức nở, khóc...
     Bỗng dưng cần mượn bờ vai của ai đó để tựa, để vùi sâu giọt lệ đang lăn dài trên má... Che đậy thật hời hợt dòng nước đắng chát...
     Muốn lắm, muốn bật khóc để vứt hết đi những muộn phiền, ưu tư trong suy nghĩ... Những hạt bụi ứ đọng... đáng buồn.
     Muốn lắm, muốn ôm chặt ai đó, để được vỗ về và an ủi thân xác... Cũng không mong sẽ thay đổi được cảm xúc đang lắng cặn trong tâm can, nhưng có lẽ sẽ ổn hơn...
     Cần được khóc...


Thứ Năm, 14 tháng 6, 2012

Những mảnh ghép cuộc sống.

   
      Cuộc sống sự chắp ghép từ những mảnh ghép.... Tới giờ thì tôi hoàn toàn cảm nhận được điều đó. cũng giống như một bức tranh, lắp ráp từ những mảnh ghép. những bức tranh yên bình, nhiều màu sắc, những bức tranh giông tố, bão bùng.... nhưng bức tranh nào cũng sẽ giống nhau  một đặc điểm..... đó những hằn vết từ những miếng ghép.... ai cũng dễ dàng nhận ra hình dạnh của những miếng ghép đó, những đường nét, những lối vết in hằn...
      Mỗi con người đều một bức tranh do mình tự ghép lấy.... Những vận động về sự sống của bạn một mảnh ghép trong bức tranh đó.... Những chuyện buồn chen lẫn những niềm vui. Những khó khăn đồng hành cùng những thành công.... Những tiếng khóc hành tranh của những nụ cười.... Từng miếng ghéptừng giai đoạn trong cuộc sống của bạn.... Nhưng nếu như nhìn toàn cảnh bức tranh đó, chúng ta sẽ nhận xét được ai  được cuộc sống tốt đẹp, vui hạnh ai người đau khổ, buồn tủi. Nhiều mảnh ghép vui vẻ, thành công nhiều nụ cười thì đó biểu hiện tốt cho cuộc sống của người hạnh phúc.... Những mảnh ghép buồn khó, thất bại dòng lệ tuôn dài thì cuộc sống không may mắn nội dung của bức tranh...
       Chẳng ai muốn trong bức tranh đó nhiều mảnh ghép "xấu".... xấu về nội dung, xấu về màu sắc, xấu về cảm nhận xấu trong suy nghĩ.... Vậy thì cần phải làm gì? Chắc chắn rằng, mọi người thể tìm được những mảnh ghép đẹp cho bức tranh của mình, bằng mọi cách, phù hợp với khả năng,,,,,,,với cách nhìn nhận của bản thân.... Hãy ghép cuộc sống của bạn bằng những mảnh ghép cho phù hợp.... 
      Yêu thương!!!!!!!
        



Thứ Ba, 5 tháng 6, 2012

Chiếc lá cuối cùng.


Bóng và nắng.

- Ấy có thấy gì không?? Nắng đó, nắng đang nhảy nhót ngoài kia đó.... Đi ngắm nắng không?
- Ngồi đây sẽ nhìn thấy cả mặt trời nóng bỏng và sẽ thấy được cả những tia nắng.... Ấy đã cùng ai ngắm bình minh lên, ngắm nắng chưa? 
- Với ấy là lần đầu tiên....
- Tại sao lại đồng ý đi cùng hả ấy?
- Vì ấy thích...
- Nhưng ấy đâu có thích?
- Sẽ cảm thấy thích... vì...
- Vì sao?!
- Vì nắng... nắng vàng.
     Ấy luôn trả lời như vậy nhỉ? Và ấy cười. Chỉ có ấy mới thấy được nụ cười đó thôi... Nhưng ấy biết, nụ cười đó là không vui... Vì ấy là ấy..... Ấy một mình..
- Ấy sẽ ngồi đây bao lâu?
- Chừng nào ấy đòi về...
- Ấy ngắm gì của nắng??
- Sự chuyển động..
-???
- Có biết đường parabol không? 
- Biết.. 
- Đỉnh của parabol là lúc nắng vàng nhất, mạnh mẽ nhất, rực rỡ nhất, và nóng nhất.
- Khi mình minh lên và lúc mặt trời lặn ứng với những điểm cách xa đỉnh???
- Vào thời điểm đó, sẽ có sự thay đổi theo cấp độ tăng tiến. Từ thấp cho tới cao.... Nhẹ nhàng, rồi vượt qua nhẹ nhàng....
- Tuyệt!
       Ấy thưởng cho ấy một lời ngợi khen. Ấy để suy nghĩ liên tưởng tới những gì ấy thích.... Phải chăng, vì vậy mà ấy yêu nhưng công việc tưởng chừng như tao nhã này.... Ấy là ấy. Ấy biết vội vã để mặc cho ai kia đuổi theo, và rồi ấy lại chậm dãi thưởng ngoại làm cho người run rẩy.... 
- Cho ấy cùng ngắm nắng hàng ngày nhé!
- Thích rồi hả?
- Ừ, thích, và không phải vì nắng, nắng vàng nữa......
- ......
       Ấy lại cười....??? 


Chủ Nhật, 3 tháng 6, 2012

Màu đỏ.

      Hoa hồng đỏ, em không thích đâu, nhưng sao hôm nay em muốn được ngắm nhìn nó... Muốn mân mê từng cánh hoa đỏ thậm bằng đôi má của em.....Tự nhiên yêu màu đỏ....
      Bỗng chợt, đỏ rực một góc trời, màu hoa phượng vĩ. Từng chùm, từng chùm kết thành "đống lửa". Lửa bập bùng cháy, nóng ran khoảng không rộng lớn.... Cháy xém tới lòng em. Em cũng đang có lửa....
       Người ta nói, em hợp với màu hồng..... Em lắc đầu phản đối. Em vận đồ màu gì cũng "vừa vặn" với làn da?! Em thích màu vàng..... Váy đỏ, giày đỏ, và đôi môi như bông hoa hồng sớm mai, em hòa nhịp cùng dòng người vội vã... Có ánh mắt của những chàng trai, cả của những cô gái, và tất cả những người em không quen.... Họ nhìn em.... Họ thấy, họ tò mò.... Eđang mặc váy màu đỏ....
       Cái buổi chiều, nắng rực kia, có hoàng hôn đấy. Ừ, phải rồi...Em thích ngắm hoàng hôn. Nhưng cái màu đỏ loe loét kia em có thích đâu, sao hôm nay lại ngắm nhìn kỹ lưỡng ở từng góc độ.... Em đang thay đổi chăng?? Em yêu màu đỏ??
      Máu chảy từ tay em.... nhiều quá.... máu rớt xuống chân em..... sao em không cầm máu?? Em sợ thấy máu chảy... Em không đau? Em để máu rơi, nhìn hăng say như thú vui chờ đợi từng giọt cafe qua cái khe của chiếc phin nhỏ bé. Em....lặng đi.......vì màu đỏ...
      Đèn đỏ, và chưa bao giờ em thích..... Em đứng nép ven đường, chờ đèn đỏ.... Và cứ thế... Em đứng đó... Chờ đợi.

Đổ vỡ.

Chuyện kể rằng:
   Ở một vương quốc nhỏ có một Nhà vua là người thích rượu, và chưa khi nào biết say rượu là ra sao... Trong cung điện, ngài bày rất nhiều loại rượu quí, những loại rượu có xuất xứ không giống nhau. Mỗi vương quốc kết thân với công quốc khi tới thăm đều mang tặng cho ngài.... Điều đó làm cho nhà vua thích thú..
    Hàng ngày, trong bữa ăn, nhà vua đều rót một cốc rượu. Mỗi ngày, ngài lấy ở một vò khác nhau..... Ngài uống rượu một mình bởi hoàng hậu và những thái tử của ngài không thích rượu.
    Bởi thế mà, nhà vua hay triệu tập những hậu thần thân thiết mở yến tiệc.... Ngài cho họ thưởng  thức những loại rượu hảo hạn mà người có.... Họ uống, và say.... Với nhà vua, rượu là thứ quí giá, nhưng uống bao nhiêu cũng có, cũng đủ cho mà uống. Ngài không say, nhưng ngài biết nhầm lẫn trong những lần dô hò quá mức cùng lũ quần thần.... 
    Rượu - làm ngài có nhiều bệnh, làm ngài yếu dần đi, nhưng số bình rượu lại tỉ lệ thuận với nỗi sợ bệnh tật.... ..Càng bệnh, càng nhiều rượu.... 
Và một ngày nọ:
     Cô cháu gái của nhà vua lui tới thăm.... Cô ngoan ngoãn, và được lòng nhà vua.. Ngài quí cô, và coi cô như công chúa.... Cô ở lại trong cung điện của ngài khá lâu.... Nhàn hạ, và thảnh thơi.... Cô quyết định làm gì đó. Cô tự dọn dẹp phòng ở của mình mà không cần tới sự trợ giúp của những cung nữ nhà vua cử đến hầu hạ cô. Mùi hương hoa làm cô khoái trí.... Tung tăng chạy tới.......và.......một vò rượu quí của nhà vua bị cô làm bể....
      Sợ hãi, vì đó là rượu nhà vua tự pha chế, sợ hãi vì những nguyên liệu trong vò rượu, sợ hãi nhặt mảnh vỡ, sợ hãi vì máu chảy....
      Cô lo lắng, ngẩn ngơ hồi lâu và quyết định nhờ người chuyển lời tới nhà vua..... Ngài im lặng.... Không hỏi nguyên nhân, không hỏi tình trạng của cô..... Ngài làm cô run rẩy. Duy chỉ có hoàng tử thứ hai của ngài quan tâm "Lý do làm vỡ?"..... " Vì bị ngã"...."Làm sao không?".....
      Cô áy náy, và cô cảm thấy mình..... không tốt. Cô không trò truyện với ai, không hỏi han nhà vua..... và cũng không ngỏ lời " Xin lỗi". Cô tự vấn lòng mình...... Cô biết cô không cố ý, nhưng cô có lỗi.

Làm sao để biết?

Bình minh lên và tôi biết mình thức giấc,
Nhìn trong gương và thấy.....
Hình hài tôi,

Tôi như một nàng hề trong một phường chèo,
Tôi biết vì ai mà cười?
Tôi như ánh đèn điện sáng trắng, chói lóa,
Biết vì ai mà lại sáng?
Tôi nức nở như tiếng sóng dạt dào ngoài biển lớn,
Là vì ai mà vỗ bờ?
Tôi như xa mạc hoang sơ, mênh mông và cô đơn,
Tôi biết vì ai mà quay cuồng?
Và tôi như bông hoa dại trong gió sương,
Tôi biết vì ai mà nở?
Lại như ngọn cỏ dại cô đơn giữa hoang vu,

Tôi biết vì ai mà xanh?
Tôi như vầng trăng kia trên bầu trời
Tôi biết vì ai mà tròn mà khuyết?                                               
Tôi như những mảnh vỡ chắp ghép từ cuộc sống,
Tôi biết vì ai mà lành lặn?

Tôi như rối cầu mưa trong chiều đông lạnh buốt,
Tôi biết vì anh mà mong mưa...
Tôi như người mộng du trong hoang đảo xa xôi,
Tôi biết vì anh mà ngơ ngác...
Tôi như loài cây chạm tới là héo rũ - xấu hổ,
Tôi biết vì anh mà ngại ngùng...
Lại như bông hoa hồng len lỏi trong ngàn loài hoa,
Tôi biết vì anh mà khoe hương, khoe sắc...
Như đóa hoa quỳnh nở tung trong đêm khuya hiu quạnh,
Tôi biết vì anh mà chờ...
Tôi như tiếng diều sáo trên đồng nội thân thương,
Biết vì anh mà nhớ...
Và tôi như hàng liễu xanh ngắt ven hồ,
Tôi biết vì anh mà rũ bóng...
Tôi là con người - con người cần có tình yêu
Tôi biết vì anh mà yêu.