Bình minh lên và tôi biết mình thức giấc,
Nhìn trong gương và thấy.....
Hình hài tôi,
Tôi như một nàng hề trong một phường chèo,
Tôi biết vì ai mà cười?
Tôi như ánh đèn điện sáng trắng, chói lóa,
Biết vì ai mà lại sáng?
Tôi nức nở như tiếng sóng dạt dào ngoài biển lớn,
Là vì ai mà vỗ bờ?
Tôi như xa mạc hoang sơ, mênh mông và cô đơn,
Tôi biết vì ai mà quay cuồng?
Và tôi như bông hoa dại trong gió sương,
Tôi biết vì ai mà nở?
Lại như ngọn cỏ dại cô đơn giữa hoang vu,
Tôi biết vì ai mà xanh?
Tôi như vầng trăng kia trên bầu trời
Tôi biết vì ai mà tròn mà khuyết?
Tôi như những mảnh vỡ chắp ghép từ cuộc sống,
Tôi biết vì ai mà lành lặn?
Tôi như rối cầu mưa trong chiều đông lạnh buốt,
Tôi biết vì anh mà mong mưa...
Tôi như người mộng du trong hoang đảo xa xôi,
Tôi biết vì anh mà ngơ ngác...
Tôi như loài cây chạm tới là héo rũ - xấu hổ,
Tôi biết vì anh mà ngại ngùng...
Lại như bông hoa hồng len lỏi trong ngàn loài hoa,
Tôi biết vì anh mà khoe hương, khoe sắc...
Như đóa hoa quỳnh nở tung trong đêm khuya hiu quạnh,
Tôi biết vì anh mà chờ...
Tôi như tiếng diều sáo trên đồng nội thân thương,
Biết vì anh mà nhớ...
Và tôi như hàng liễu xanh ngắt ven hồ,
Tôi biết vì anh mà rũ bóng...
Tôi là con người - con người cần có tình yêu
Tôi biết vì anh mà yêu.