Bỗng dưng muốn khóc... Thèm khóc, giá như chỉ có một mình thôi có lẽ sẽ khóc nức nở, khóc...
Bỗng dưng cần mượn bờ vai của ai đó để tựa, để vùi sâu giọt lệ đang lăn dài trên má... Che đậy thật hời hợt dòng nước đắng chát...
Muốn lắm, muốn bật khóc để vứt hết đi những muộn phiền, ưu tư trong suy nghĩ... Những hạt bụi ứ đọng... đáng buồn.
Muốn lắm, muốn ôm chặt ai đó, để được vỗ về và an ủi thân xác... Cũng không mong sẽ thay đổi được cảm xúc đang lắng cặn trong tâm can, nhưng có lẽ sẽ ổn hơn...
Cần được khóc...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét