Chủ Nhật, 25 tháng 11, 2012

Nhớ không?

     Nó vẫn còn nhớ cái buổi sáng hôm đó... Trên chiếc xe đạp màu tím hồng nó thích, con đường che nắng bởi hai hàng cây cổ thụ ven đường....theo dõi nó cùng cô bạn ngồi sau. Nó chuẩn bị xa rời....

     Nó nhớ cái hơi ấm phì phò mỗi tối của mùa đông rét mướt.... Chúng nó chui rúc trên chiếc giường "ọp ẹp". Những đêm đông rủ nhau cùng tắm chung... Hoa quả dầm nhiều đá những buổi "thèm ăn".
    Nhớ cái buổi chiều muộn - ngày mới ra Hà Nội, phát cuồng về bánh xèo nộm đu đủ ở cổng trường Thương Mại. Buổi chiều ôm bụng chạy sau khi "thưởng thức" bún đậu mắm tôm đặc sản ở sâu sau trường sân khấu....
     Nhớ chứ... đêm hôm nào, có đứa xấu tính giấu mẩu "thịt trâu khô" rúc rích cấu véo cho nhau trong chiếc chăn hè trùm kín vì sợ "người ngoài" phát hiện.
     Nhớ chứ, sao quên được bữa ngắm đêm Hà Nội với mấy cái bánh mì Donor kebab...cháy tiệm bánh của chú bán hàng ven đường.
     Quên sao được, những ngày cao hứng...chúng nó hát, chúng nó hò, chúng nó làm trò... Và thế là....nhớ chứ....bác chủ nhà dọa đuổi....
      ..........
    Nó nhớ.... và giờ thì nó đang thèm.... thèm có những ngày xưa đó....
     
    

Thứ Năm, 22 tháng 11, 2012

Chuông chùa



Tiếng chuông chùa đánh thc ni trm luân
Thp nén hương lòng, con ngi trước đin vàng
Tiếng mõ gc, tng trăm bài sám văn
Ch mong điu duy nht
Mt lòng thành kính mong Người hin linh
Nguyn bao trc tr được tan biến, tiêu tr
Cho con được sng đi xinh tươi
Gia đo an vui mi vt bình sinh
Thế gian xoay vn, sc sc không không
Con xin mãi tng Nam mô a di đà

Thứ Ba, 20 tháng 11, 2012

Nhật ký ngày 9 - 2


Bn tình ca em viết còn dang d
Vì em ch ngày chúng mình bên nhau
Em s hát li thơ ru tình đó
Nhc bun vơi mang ni lòng chân tht
EM YÊU ANH!!! Hi người tình ơi..

Mùa đông nào lnh, đy vơi k nim?
Đã lâu ri mình chưa cùng gi nh..
Ngày xưa đó, hnh phúc tht ng ngàng
Đêm buông lơi, ngt ngào dư v mi
Ti anh đó. Mùa xuân đến, thêm bao li th
Và em hãy còn gi trn tiếng anh cười..

Anh s cùng em viết dòng nht ký chung
Lưu gi tng ký c nng nàn và ấm cúng
T tha nào, em vẫn còn bé đ lòng son..
Ngàn đi em s nh, bao chiu mình bên nhau?
Ta s mãi nh…v ngày này…nhé anh…

20 - 11


   15/08/2012
20 - 11
20 – 11 - Ngày này hàng năm trường tôi không cho hc sinh ngh hc, nhưng hôm đó là ngày cưới ch bn ca tôi nên tôi xin phép ngh đ v d... Khi v ti nhà thì tri ti mt, vì còn vướng ca hc bui chiu. Chúng tôi - my đa bn cùng lp vi nhau hn hò đi ch nhà Lê để đến lễ cưới.
Hôm nay là ngày Nhà giáo Vit Nam, tôi vn nh đ nhn tin chúc mng anh. Khi không trò truyn cùng anh sau cái ngày mưa rào day dt đó hôm nay mi có c đ gi tin nhn cho anh. Ch có điu tin nhn được gi t sáng mà cho ti khi tôi gp anh nhà Lê cũng vn chưa có báo cáo gi cho người được nhn…
Mi người trong gia đình Lê rt quí anh, vì thế mà tn sut anh lưu li và dùng cơm nhà bn là khá nhiu. Hung h hôm nay là ngày k nim ca nhng nhà giáo. B m Lê là giáo viên, anh cũng là mt thy giáo mà. H liên hoan… Và cái mong ước mun biết anh ra sao ca tôi được tha nguyn. Tôi được gp anh…
Anh vn vy. Vn mái tóc đó, n cười đó và c ch như trước. Chng có gì thay đi anh c… Ch có tôi là có chút biến đng. Tôi thy má mình nóng rc lên, tay chân không còn bình thường được. Nhp tim đp nhanh hơn… Tôi không chú ý ti anh mc dù mong rng anh s hi mình vài câu đ được đi mt vi anh…
“My đa này gp li thy mà không chúc mng thy sao?” M ca Lê nhc nh… Thy vy cái Tho nhanh nhu đáp li chúc tng… Tôi không ct li, lúi húi thu dn đ giúp Lê. “Tho, Trang đu cùng vi Lê à? Vy thì vui nh?” Bt giác khi thy anh nhc ti tên tôi. Có l là vì ngi ngùng nên tôi tr li li rt to… “Vâng
Tôi không nhìn chính din nhưng tôi thy n cười anh rt rc r, đôi môi anh cũng rt đ... Nhng gì thuc v quá kh li ngp tràn trong suy nghĩ ca tôi. Tôi ch mong sao giá như mình có mt không gian riêng đ ngm nhìn anh k hơn… Nhưng điu đó là không th. Khi chúng tôi, my đa chun b đi ti đám cưới thì anh đã chào mi người ra v. Trong phút chc thy ht hng điu gì đó…
“Hôm nay em đi cùng người yêu đy à?” Đó là tin nhn mà anh gi li tôi sau khi nhn được li chúc mng. Ti hôm đó, tôi đi cùng mt người bn hc cùng hi cp 3. Cu bn ca tôi cao và khá là đin trai. Và li xut hin cùng tôi khi vào nhà Lê na.

     Điu đó khiến anh nghi ng là không có gì l c… Tôi nói vi anh « Em chia tay người yêu ri, đó là bn hc thôi ». Chúng tôi nói chuyn vi nhau. Sau mt quãng thi gian dài không gp, cm xúc luôn ngp ngng trong suy nghĩ. Ước chi li được quay tr v vi lp hc như ngày nào. Vì như thế tôi s được gp anh nhiu hơn…

 (Trích đoạn trong tập truyện  TÌNH YÊU LANG THANG  của Cháo Ngố)




Thứ Hai, 19 tháng 11, 2012

Tuổi thọ.

      Người ta nói rằng. Tuổi thọ trung bình của một cuộc tình chỉ kéo dài trong vòng bốn năm. Tôi nghĩ là nó cũng khá chính xác. Nhưng tôi không đồng tình với những gì mà họ giải thích về diễn biến của  bốn năm đó.
      
     Năm đầu tiên là khoảng thời gian hai người gặp gỡ, hò hẹn. Là thời điểm để hai người xây dựng cho nhau những bẽn lẽn, thẹn thùng. Để vun trồng cho những thứ tha, hời giỗi...
     Năm thứ hai... Khi cây có rễ đâm vào lòng đất thì những mầm non sẽ "vươn vai" mà trỗi dậy. Ngại ngùng vẫn còn đó nhưng chẳng là bao nhiêu. Hờn giỗi có đấy nhưng lại tăng lên nghịch biến. Và gì nữa??? Những câu nói ngọt ngào, những lời hứa chới với trên môi được thổ lộ....
     Năm ba... Buổi đi chơi nào để lưu thành kỷ niệm? Thời gian nào để nín lặng bên nhau? Câu nói gì và lời hứa ở đâu để tin tưởng? Cũng có điểm tương đồng trong kinh doanh. Nếu như ở giai đoạn thứ ba trong chu kỳ phát triển hàng hóa là suy thoái... Thì tình yêu mà người ta nói vào thời điểm này cũng như vậy?!
      Năm thứ tư. Hiểu lầm, ghen tức,,, hay những chỏng chảnh khó chịu kết tủa thành tập hợp các từ " Mình chia tay nhau nhé!". Đến với nhau không vội vàng nhưng sao ra đi nhanh chóng? Một cuộc tình kết thúc.

       Tôi cũng là một tín đồ của tình yêu. Cũng đang yêu... Nhưng tình yêu của tôi đem so sánh với những phán xét khoa học kia thì không nhiều điểm chung. 22 tháng 10 ngày - Số tuổi hiện tại cuộc tình của tôi.
      Năm đầu tiên chúng tôi yêu nhau, có gì nhỉ? Hai người ở xa nhau.... Và có lẽ là chúng tôi chỉ gần nhau qua những tin nhắn trên màn hình điện thoại. Không hò hẹn, không rong ruổi trên những tuyến đường, con phố, hay những bãi bồi ven sông.... Điều đặc biệt mà tôi cảm nhận được: "Khi đó chúng tôi không biết trò chuyện bằng lời nói". Phải chăng đó là những ngại ngùng cho phép khi tình yêu mới bắt đầu?!
      Năm thứ hai. Tuy chưa kết thúc, nhưng tôi có thể kết luận... Những niềm vui, những nỗi buồn, những lo lắng, những xung đột, những căng thẳng đều chất chứa trong quãng thời gian này... Vui vì sao? Vì chúng tôi cảm thấy mình yêu nhiều hơn, quan tâm tới nhau nhiều hơn, và cần nhau nhiều vô tận. Vậy tại sao buồn? Vì những rào cản gia đình, vì những cơn bão bất chợt đến mà không được dự báo trước... Vậy những lo lắng, xung đột và căng thẳng thì là do nguyên nhân gì? Tất cả chỉ là vì chúng tôi mong muốn được bên nhau. Từng đêm thao thức đấu tranh với những "tài sản" quí giá không thể mất đi... (Có thể mọi người sẽ chững lại để cố gắng hiểu điều tôi vừa viết ra, nhưng tôi nghĩ... nó không dễ dàng để hiểu và chắc chắn sẽ có sự nhầm lẫn). Chúng tôi cũng hứa hẹn, cũng thề nguyền... Nhưng khác mọi người.... Chúng tôi chỉ dám nói, dám hứa, và dám đảm bảo những gì chúng tôi sẽ làm được. Và sự thật là như vậy... Tất cả đã được hoàn thành.

      Một nửa quãng đời của tình yêu. Nhưng sao tôi lại vội nói những điều này? Sao không để tới khi kết thúc năm thứ tư thì hãy bày tỏ? Chắc chắn các bạn đang có câu hỏi đó trong suy nghĩ rồi phải không?? Không phải vì tôi sợ thời gian sẽ xóa mờ hết những "kịch bản" mà chúng tôi viết nên, cũng không phải là vì lo sợ "cơn siêu bão" nào đó quét sạch đi tất cả tài sản của mình... Tôi tin, tôi cảm nhận, tôi chắc chắn được...tuổi thọ tình yêu của tôi không có điều suy thoái, hay kết thúc... Bạn sẽ lại hỏi tôi dựa vào đâu phải không? Vào hiện tại, vào con người, và vào điều may mắn. Liệu có quá mộng tưởng? Có quá hoang đường??? Ngày kết thúc năm thứ tư. Tôi sẽ lại nói với các bạn điều này....


      

Thứ Ba, 6 tháng 11, 2012

Nhớ thầy

Ngày con theo học thầy
Thầy chọn con ngồi trên
Bàn đầu tiên thẳng chiếu
Bảng đen và ánh mắt

Thầy hỏi con "quý danh"
Gật gù ngồi phán xét
Nguyễn Trang còn đệm Thu
Người với tên mâu thuẫn...

Tóc đen, đôi mắt tròn
Mặt trái xoan, má đào
Nụ cười duyên hiền hậu
Nhưng chẳng hợp học văn?!

Chữ đẹp ngỡ văn hay
Nào ngờ đâu "rỗng tuếch"?!
Câu từ xếp ngổn ngang
Dấu chấm đánh thành phẩy
Chính tả còn chưa vững
Than ôi! Cô trò nhỏ....

Thầy nghiêm khắc, tận tình
Chỉ bảo từng chỗ sai
Con chỉ cần làm thế
Viết bằng cả tấm lòng
Hãy rung lên cùng chữ
Vũ khí của văn chương

Những thành công ban đầu
Thầy mỉm cười khích lệ
Nhưng ôi trời! Trời ơi!!
Bài viết vẫn nhằng nhịt
Dấu mực đỏ của thầy...

Sau năm trời rèn rũa
Trò nhỏ "đi vào nghề"?!
Vẫn mực đỏ thầy phê
"Cần gắng nhiều hơn nữa"

Chẳng bao giờ con thấy
Thầy một câu khen ngợi
Nhưng mà con hiểu được
Điều thấy muốn con làm
Suốt đời con ghi nhớ
Công lao thầy cần mẫn
Sớm, đêm, ngày chẳng quản
Nghiên cứu từng áng văn
Tra xét từng bộ đề
Giúp con và giúp trò
Thành trò giỏi, thành danh

Trong đêm dài thao thức
Trò nhỏ nhớ tới thầy
Người đầu tiên giúp con
Thích học văn lạ kỳ
Giờ có thể làm thơ
Viết truyện và sáng tác
Con học được từ thầy
Qua văn chương thầy giảng
Cách cảm nhận câu từ
Đặc biệt nữa thầy ơi!
Cảm nhận về cuộc sống...

Ước chi thầy đọc được
Tâm sự ngắn của trò
Có lẽ là sẽ khác
Thầy sẽ lại mỉm cười
Nhưng không còn mực đỏ
Khoanh tròn những lỗi sai
Thầy tặng con một chữ..
Nhưng con không đoán được
Vì xa thầy mất rồi....


(Gửi tặng thầy Đặng Nhâm - giáo viên dạy Văn của con. Người thầy đầu tiên làm con thích môn Văn, thích làm văn. Hơn thế, những gì thầy đã dạy giúp con rất nhiều điều. Con có thể dùng "vũ khí" của văn chương để diễn đạt tất cả những xúc cảm, những suy nghĩ chất chứa trong con, và những gì đang diễn ra xung quanh. Con cảm ơn thầy!)





Nỗi nhớ mùa đông



Thứ Hai, 5 tháng 11, 2012

Nũng..

     Anh yêu cô bé của anh. "Một cô bé ngốc nhưng làm thay đổi cả cuộc đời của anh".
    Anh thích ôm và được ôm thật chặt... Thích được áp thân thể của mình để chiếm chọn hơi ấm của cô bé... Cô bé của anh có điều gì đó đặc biệt mà anh vẫn giữ làm bí mật... Tới chính bản thân bé cũng không biết mình đặc biệt như thế nào và mình lạnh lùng ra sao????
     Cô bé - gọi là cô bé nhưng có lẽ tính cách, suy nghĩ và hành động của bé không giống như một cô bé... Anh muốn cô bé của anh làm "nũng" với anh, để anh được chiều chuộng, được nâng niu. Có lẽ, con trai đều có đặc điểm chung như vậy. Ai cũng muốn là "người hùng" trước những người con gái, đặc biệt là người mình yêu. Nhưng bé của anh thì sao? Có lẽ, bé học được cách thức "nghiêm túc" với bản thân, nghiêm khắc trong nhiều việc làm... Thế nên...anh được cớ mà chỉ trích "cô bé cứng đầu"....


      Không phải cô bé muốn làm như vậy đâu. Cô bé muốn được anh chiều chuộng lắm chứ. Cô bé thích cảm giác vùi đầu trên ngực anh để cảm nhận được là mình đang nhỏ bé... Thích anh chọc ghẹo đến phát bực để giả làm "chảnh" với anh....Cô bé thích anh nhìn bé, nhìn chằm chằm ấy. Mặc dù mỗi lần như vậy đôi má của bé đều nóng dần lên. Cô bé thích "bệnh lười" của anh. Bé hay cười khi thấy anh cũng làm "nũng" với bé... Thật là buồn cười đó...
       Cô bé sẽ luôn được bên anh mà làm "nũng" phải không???


CẢM ƠN!

        Nó đến với anh bằng con người thật của nó, bằng trái tim, và bằng tình yêu luôn thổn thức trong cơ thể của nó. Nó mới 18, cái tuổi bắt gặp tình yêu sẽ đẹp và rực rỡ như đóa hồng nhung sáng sớm ban mai... Thế nhưng, tình yêu của nó và anh giống như thời tiết. Nghĩa là sao? Thì là thế này: lúc bực bội vì nóng nực, khi rón rén vì lạnh buốt, rồi đôi lúc lại nhẹ nhàng như gió heo may, và có khi là đau buốt mỗi khi sương đêm buông xuống. Nó hạnh phúc, và thực sự có được niềm vui khi nhận được tình yêu của anh. Nó luôn cười vì những gì nó có, nó cho và cái nó được nhận lại. Xứng đáng!
       Nó kém anh 6 tuổi, số tuổi mà người ta nói là cần phải kiêng kỵ, vì "xung", vì "khắc", vì... nhiều lý do lắm. Nó sợ đấy. Vì sao ư? Vì tình yêu.. Bởi nó có một mặc cảm... Khi ai đó đến bên cạnh nó, sẽ không gặp may mắn... Nó đòi chia tay với anh, nó ngoan ngoãn nghe theo lời của mẹ nó - người mà nó yêu thương nhất. Nó "mặc kệ" anh cùng tình yêu mà nó và anh đã vun đắp. Và rồi nó nhận lại được gì? Nó khóc, chỉ biết bó gối một mình lặng lẽ. Nó nhớ anh da diết... Nó không đành lòng với hiện tại. Nó được anh kiếm tìm lần thứ nhất.. Anh lay mạnh đôi vai của nó, bắt ép nó suy nghĩ lại,,,, nó... không thể mạnh khi giọt nước mặn chát rơi xuống từ khóe mắt sâu thẳm của anh... Một nụ hôn kết dính tình yêu!
       Lần thứ hai, anh kiếm tìm nó. Anh tìm thấy nó nơi thanh tịnh, thiêng liêng, và vô cùng yên tĩnh. Anh đòi cùng nó sống kiếp đời thanh cao. "Hãy cứ sống, cứ yêu đi con. Sao phải khổ thế?" Đúng vậy, sao phải khổ thế? Sao không biết biến hóa mà làm cho nhau hạnh phúc? Nhiều người bênh vực anh, nhiều người không tán thành với cái cách mà nó đang làm, nhiều người kính động nó, nhiều người làm suy nghĩ nó rối bời, và thế là... nhiều người đó làm thân xác nó vẹn tròn trong đôi tay của anh. Lần thứ hai, tình yêu lại trở về với nó.
       Lần thứ ba, và cả lần thứ tư nữa....Không ít lần nó để anh rơi vào trạng thái không chỗ bấu víu. Nó cứ thế, cứ hành hạ nó, hành hạ cả người nó yêu thương. Nó thật tệ... Tệ lắm... Nhưng sao anh không mặc kệ nó. Mặc kệ nó - như nó đã yêu cầu với anh??? Tại sao thế??? Anh yêu nó!

      Thời gian, tình yêu, suy nghĩ và tất cả mọi thứ đang diễn ra đẩy nó và anh sát lại nhau. Nói quá lên hay một cách chính xác hơn là nó và anh không thể tách rời, giống như tâm hồn và thể xác luôn luôn là một thể thống nhất. Nó biết, nó đến với anh, mẹ nó không vui. Nó biết, nó đến với anh....không hề đơn giản... Nhưng nó vẫn yêu, vẫn thương, vẫn sợ... Nó cần tìm hạnh phúc cho nó, cần có ý thức về những gì nó đã làm. Nó đã chuẩn bị tất cả để đón nhận.  Một cuộc sống không bằng phẳng và nhấp nhô... Nhưng có ai đoán trước được ngày mai sẽ được hoàn hảo như thế nào, hay thê thảm ra sao... Nó đứng vững hơn, và nó đang chạy... Không phải là bước đi mà là chạy.
       Bao ngày đêm thao thức, nó sẽ gửi lại cho kí ức. Nó sẽ luôn nhớ về những gì nó đã trải qua. Nó không thất vọng, trái lại, nó thấy nó cần phải Cảm Ơn. Tất cả cho nó một sức mạnh... Mẹ của nó, sẽ vui. Gia đình của nó, sẽ thật hạnh phúc. Mọi thứ của nó, sẽ là những tiếng cười.