Ngày con theo học thầy
Thầy chọn con ngồi trên
Bàn đầu tiên thẳng chiếu
Bảng đen và ánh mắt
Thầy hỏi con "quý danh"
Gật gù ngồi phán xét
Nguyễn Trang còn đệm Thu
Người với tên mâu thuẫn...
Tóc đen, đôi mắt tròn
Mặt trái xoan, má đào
Nụ cười duyên hiền hậu
Nhưng chẳng hợp học văn?!
Chữ đẹp ngỡ văn hay
Nào ngờ đâu "rỗng tuếch"?!
Câu từ xếp ngổn ngang
Dấu chấm đánh thành phẩy
Chính tả còn chưa vững
Than ôi! Cô trò nhỏ....
Thầy nghiêm khắc, tận tình
Chỉ bảo từng chỗ sai
Con chỉ cần làm thế
Viết bằng cả tấm lòng
Hãy rung lên cùng chữ
Vũ khí của văn chương
Những thành công ban đầu
Thầy mỉm cười khích lệ
Nhưng ôi trời! Trời ơi!!
Bài viết vẫn nhằng nhịt
Dấu mực đỏ của thầy...
Sau năm trời rèn rũa
Trò nhỏ "đi vào nghề"?!
Vẫn mực đỏ thầy phê
"Cần gắng nhiều hơn nữa"
Chẳng bao giờ con thấy
Thầy một câu khen ngợi
Nhưng mà con hiểu được
Điều thấy muốn con làm
Suốt đời con ghi nhớ
Công lao thầy cần mẫn
Sớm, đêm, ngày chẳng quản
Nghiên cứu từng áng văn
Tra xét từng bộ đề
Giúp con và giúp trò
Thành trò giỏi, thành danh
Trong đêm dài thao thức
Trò nhỏ nhớ tới thầy
Người đầu tiên giúp con
Thích học văn lạ kỳ
Giờ có thể làm thơ
Viết truyện và sáng tác
Con học được từ thầy
Qua văn chương thầy giảng
Cách cảm nhận câu từ
Đặc biệt nữa thầy ơi!
Cảm nhận về cuộc sống...
Ước chi thầy đọc được
Tâm sự ngắn của trò
Có lẽ là sẽ khác
Thầy sẽ lại mỉm cười
Nhưng không còn mực đỏ
Khoanh tròn những lỗi sai
Thầy tặng con một chữ..
Nhưng con không đoán được
Vì xa thầy mất rồi....
(Gửi tặng thầy Đặng Nhâm - giáo viên dạy Văn của con. Người thầy đầu tiên làm con thích môn Văn, thích làm văn. Hơn thế, những gì thầy đã dạy giúp con rất nhiều điều. Con có thể dùng "vũ khí" của văn chương để diễn đạt tất cả những xúc cảm, những suy nghĩ chất chứa trong con, và những gì đang diễn ra xung quanh. Con cảm ơn thầy!)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét