Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2013

TÔI LÀM CÔ DÂU!

Vậy là cái ngày đó đã đến, thực sự là nó đang xảy ra rồi.
Ở nhà, bố mẹ đang chuẩn bị mọi thứ cho con gái lớn. Nghe giọng nói
hào hứng của mẹ thấy vui lắm. Mẹ khoe vừa làm đầu mới. Ấy vậy mà, trước đó vài tuần thôi mẹ bực dọc, mẹ cáu gắt, mẹ ghét con gái lớn vì quyết định đường đột. Nhớ mẹ, và muốn về nhà coi hình hài của mẹ lúc này.
Bố tự hào có con gái diệu. Đứa con gái ngày xưa bố không nhận là con. 
Mọi thứ cứ như là đang nằm mơ. Khi chẳng nghĩ nó ùa đến thì nó lại đến. Có khi sau này, cứ bỏ mặc mọi việc đâm ra lại hay?! Cứ loay hoay bàn kế để đạt đựợc mục đích thì chẳng hòan thành được... Đúng là trò đời. Khó hiểu, khó diễn đạt

Lấy chồng, một cuộc sống mới, những vị trí mới, và biết bao nhiêu điều phài thay đổi nữa... Tâm trạng không có gì khác lạ, không lo lắng, không sợ hãi, nhưng có điều gì đó khó tả quá. 
Mấy tuần gần đây, được nghe bao lời chúc mừng của bạn bè, của người thân, thấy vui, thấy hạnh phúc. Muốn bên cạnh chồng. Muốn thấy chồng cười...

Sẽ không thay đổi gì cả, về con người hiện tại. Vẫn sống như đã từng sống. Thích thì làm. Tôi luôn nghĩ rằng: Khi tôi là tôi thì chẳng phải lo lắng bất kỳ điều gì. Tôi chấp nhận được con người của mình thì chẳng có lẽ mọi người xung quanh lại ghét bỏ mình. Ít ra thì tôi cũng là người được lòng bao người kia mà?!


Thứ Ba, 8 tháng 10, 2013

Ừ nhỉ!

Đã lớn chưa nhỉ? Đã đủ sức để làm đủ điều chưa nhỉ?

Ngày hôm nay, nó đã một mình đi tìm việc làm, để tự tạo cho nó một cái...gọi là thu nhập cá nhân. Nó thích xe đạp điện. Mong ước của nó khi còn đi học trung học...

Nó vui lắm, khi thấy chị nó hứa rằng: Chị sẽ mua tặng một cái...

Trượt đại học, nó buồn. Chọn ngành đi học, nó cũng buồn. Nó không được học cái ngành nó đam mê. Không được học cái trường nó thích. Nhà nó nghèo.

Đam mê là gì? Sở thích là gì? Mong muốn là gì? Và hi vọng là gì?

"Chị đi cùng em đi". Nó đề nghị người chị của nó... Hôm nay vướng cái lịch. Chị nó phũ phàng "Lát Xuân đến, phải ở nhà"

Chị nó lo lắng, khi nó dắt cái xe ra khỏi nhà. Đường xá không thông thạo. Con người chưa hoàn thiện. Nó nhút nhát.

Giọt nước mắt đầu tiên lăn nhẹ qua khóe mắt. Cuộc gọi đầu tiên. Tin nhắn đầu tiên. Đi ra, đi vào. Đứng rồi lại ngồi.

Nó cũng thiệt thòi lắm. Chị nó cũng làm nó thiệt thòi.

Ghét nó, nhưng chưa bao giờ muốn nó lo lắng thay chị về bất kỳ điều gì.

Nó sắp nuôi chị, chứ không phải là chị nuôi nó.

Ngược đời!

"Bất tài", thường đi kèm với "Vô dụng".

Khóc ư? Có tác dụng gì thế?

Buồn à? Thay đổi được gì không?

Đồ ăn hại!


Rồi sẽ có ngày anh muốn một đứa con...

Anh thương yêu,

Ngày hôm qua là một ngày rất dài với em, khi bác sĩ nói với em rằng tử cung của em có vấn đề làm cho em không còn khả năng mang thai và sinh con.

Những vấn đề sức khỏe cho dù tệ đến đâu, em hoàn toàn có thể chịu được. Nhưng khó khăn nhất của em bây giờ đó là phải chia sẻ nỗi đau đó với anh, người mà em luôn muốn mang đến niềm vui chứ không phải là sự thất vọng như thế này...

Niềm hạnh phúc lớn lao nhất của một người phụ nữ, chẳng phải là được làm mẹ đó sao? Nhưng em bất hạnh quá anh à, em đã không thể có được phúc phần đó... Ngày em quyết định nói với anh bí mật này, bằng sự ích kỷ em đã muốn nhường lại cho anh quyền quyết định có tiếp tục đi tiếp cùng em con đường yêu này nữa không. Em đã đặt anh vào tình thế khó xử, đó là trở thành kẻ bạc tình khi bỏ rơi em hoặc là chấp nhận sống cùng em mà nhận về thiệt thòi. Lẽ ra anh có thể tìm thấy một người phụ nữ khác có thể cho anh điều dó, chứ không phải là mắc kẹt trong tình huống oan nghiệt này với em.

Và anh đã quyết định...
Anh nói: "Anh êu em, anh vẫn muốn cưới em làm vợ!"

Em mừng lắm, điều đó chứng tỏ anh là người đàn ông chân thành và em đã không sai lầm khi yêu anh. Nhưng...

Rồi sẽ có ngày anh muốn có một đứa con.

Khi đám trẻ hàng xóm nô đùa trước ngõ, còn ngôi nhà của chúng mình thì chỉ anh và em. Tiếng khóc của con có thể làm dịu đi những trận cãi vã, đó là gạch nối giữa hai con người mà có lúc họ cảm thấy mình như lạc mất nhau. Nhà mình không có trẻ nhỏ, những lúc cả hai hụt hẫng đó, ai sẽ níu lại đây?

Khi anh trở về nhà sau một ngày làm việc vất vả, anh cần một nét mặt ngây thơ hỏi: "Cha ơi có mệt không?" với tiếng cười trong trẻo mà người lớn chúng ta có dùng bao nhiêu tiền cũng không mua được. Em vẫn sẽ đón anh ở nhà bằng một nụ cười, nhưng em biết đó chưa bao giờ là đủ. Bởi một ngôi nhà vững chãi cũng như một cái ghế, muốn đứng vững, phải có ít nhất ba chân...

Khi anh muốn một lần được nói lời khuyên nhủ lúc con sai con dại. Đâu chỉ có bọn trẻ mới cần người lớn dạy, chính người lớn cũng cần bọn trẻ để có nơi truyền lại những giá trị sống mà mình góp nhặt được trên đường đời. Dẫu bên ngoài người ta có khinh mình thế nào cũng mặc, anh sẽ luôn là giá trị tuyệt đối vững vàng trong mắt con.

Khi anh cần một người để nói "Hãy chăm sóc mẹ!", vì cha yêu mẹ, nên những lúc cha không ở nhà, con hãy làm điều đó thay cha. Chính lúc ấy, tình yêu trong anh nhân đôi, vì con là phép nhân, cho tất cả tình yêu của thế giới này.

Anh ơi, chúng mình sẽ không thể có niềm hân hoan muốn biết nó là trai hay gái. Dù thế nào, cha mẹ vẫn sẽ yêu nó bằng tất cả trái tim. Nhưng nếu là con trai, nó sẽ có thể cùng anh đá bóng, cùng chia sẻ những công việc nặng nhọc của gia đình, và biết đâu sẽ là một bờ vai cho cha mẹ già những khi sóng gió. Còn nếu là con gái, em sẽ dạy nó những món ăn gia đình ngon nhất, để khi cho nó về nhà sẽ có đến hai bông hoa trên bàn cơm gia đình.

Chúng mình lỡ mất dịp bế nó khi nó còn đỏ hỏn trên bàn. Lúc nó khóc lần đầu tiên trong đời, rồi cả lúc nó cười nữa! Rồi còn phải nói với nó là cho dù sau này con khóc hay cười, thì cha mẹ vẫn bên cạnh con, luôn có một vòng tay cho con ấm áp và tràn đầy tin tưởng.

Chúng mình lỡ mất lúc con tập đi, khi nó vấp ngã. Cha mẹ nén nỗi xót lòng mà muốn nó tiếp tục đứng lên từ nơi đó, vì cha mẹ yêu con, nhưng không thể vì thế mà làm con yếu đuối trước cuộc đời này...

Anh sẽ có ngày muốn nói rằng: "Cha xin lỗi con!" Đó là một điều rất khó. Nhưng em hay anh, đều biết sẽ có ngày mình nói với con như thế! Không ai là hoàn hảo, cha mẹ cũng sai, cũng đôi khi không kiểm soát được mình mà làm tổn thương con. Những lúc đó, gia đình mình gần nhau hơn, chân thành hơn và dẫu bao đổ vỡ vẫn nguyên vẹn ân tình.

Em và anh sẽ lỡ mất ngày sinh nhật, ngày con lớp Một, ngày con đỗ tú tài và lúc nó thi đại học. Anh lỡ mất những trăn trở xem con thích học gì, làm gì. Em lỡ mất những suy tư nếu một ngày con buồn con nản.

Không có con, em và anh sẽ chết đi một nửa cuộc đời...

Anh nói: "Chúng ta quá nghèo để có con bằng những phương pháp hiện đại nhưng còn nhiều cách để có con mà em, xin con nuôi cũng được mà..."

Nhưng em biết anh muốn thấy con có đôi mắt của cha, hay mái tóc đen mượt của mẹ. Anh sẽ vui đến phát điên lên với câu nói của một ai đó "Sao cháu nó giống anh thế?", hay sẽ hạnh phúc khi biết con cũng đam mê những gì anh thích. Dòng máu anh chảy trong người nó, hoàn thiện những gì anh còn thiếu và đi tiếp con đường khám phá đam mê mà cha nó vì nhiều thứ lo toan mà phải bỏ dở giữa chừng.

Có quá nhiều thứ tràn về trong em, trong một phút giây con tim em không tài nào dung chứa nổi. Chúng ta nào phải những kẻ đủ sức tự lừa gạt bản thân mình để lờ đi những mong ước cuộc đời, nên càng phải sớm đối diện với những điều đó dẫu nỗi đau có lớn đến đâu.

Em bỗng cảm thấy nếu mình tiếp tục tình yêu với anh, sẽ là một sự ích kỷ tột cùng. Tình yêu hôm nay có đam mê đến mấy cũng có ngày dịu lại, anh và em sẽ đến ngày không còn đủ thời gian để giữa lửa cho yêu đương sớm tối, và đó là lúc chúng ta cần một mái ấm đúng nghĩa của riêng mình. Ở trong biển người mênh mang kia, có rất nhiều người sẽ có thể cùng anh đi tiếp con đường đến với hạnh phúc đích thực. Tại sao em phải tiếp tục ngáng chân anh? Tại sao em phải bắt anh chia sẻ nỗi bất hạnh mà em đang mang lấy?

Khi anh đọc những dòng chữ này, thì cũng là lúc em quyết định rời xa anh và đi đến một nơi có thể cho em thời gian và không gian để bình tâm lại. Em vẫn chưa từng ngừng yêu anh một giây phút nào, và em tin là tình yêu này sẽ theo em mãi đến những ngày sau này nữa. Từ bỏ một ai đó không dễ dàng như em tưởng, bởi nước mắt em đã rơi rất nhiều mỗi khi hình ảnh anh hiện về trong tâm trí. Em ra đi, cũng là để cho anh đi. Đừng bận tâm về em mà hãy nghĩ về cuộc sống của anh sau này và tìm kiếm cho mình những gì anh mong muốn.

Hứa với em, sống hạnh phúc và chân phương như đã từng.

Hứa với em, hãy yêu và chấp nhận một tình yêu mới.

Hứa với em, hãy chấp nhận cuộc chia ly này như một cách để em được yêu anh đúng nghĩa nhất. Anh nhé!...

(Tay tìm tay níu tay Hamlet Trương)

Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2013

Em là bọt biển


       Từ khi yêu anh, em bớt lạnh lùng, bớt cứng cỏi, bớt nguyên tắc. Đổi lại, em rực rỡ vì những nụ cười, em hoạt bát bởi sự năng động của tuổi trẻ, nhẹ nhàng và thanh thoát. Thế nhưng...em lại mong manh và dễ vỡ.
        Anh sẽ không biết được đâu. Chỉ cần một nỗi nhớ nho nhỏ, một động chạm không đúng cách, một chữ hay một ký tự thôi... Đã đủ để cho nước mắt em có thể tuôn rơi.
        Trái tim em thường quặn đau mỗi khi để anh nói về quá khứ. Tâm trí em lạc lõng khi anh nhắc nhở tới cái tên khác lạ. Em sẽ lại khóc nếu như anh không ghì chặt em vào mình...
       Em giống như bọt biển anh nhỉ? Anh là biển lớn. Ngày ngày sóng vỗ nên bọt biển. Em sống, em mạnh, em đẹp là vì anh tạo nên đó.

Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2013

Chuyện hai người


Có anh chàng lạ lạ nhưng có thật
Mới gặp nhau nhưng chọn đứng gần em





TÌNH YÊU!
Quen nhau rồi anh trò truyện gần gũi
Hỏi han em thân mật kỳ lạ nhé!                      

Có cô nàng là lạ nhưng có thật
Sợ người ta đứng gần mình lân la
Sợ người ta gửi lời chào đường mật
Sợ người ta yêu mình, yêu đơn phương

Có hai người là lạ nhưng có thật
Chẳng đò đưa mà nên nỗi dây dưa
Cười một mình và ngần ngơ một mình
Thương một mình và chỉ yêu một mình

Có hai người ở xa nhau mà gần
Thương không nhớ, mà yêu cũng không ghen?!
Gặp vội vã nhưng day dứt không rời
Hẹn rồi thề cùng chung sống suốt đời

Có hai người yêu thương nhau nhiều đến lạ
Gận hờn chi phút chốc phải hòa giải
Xa đoạn đường chứ nào dừng nghĩ suy
Gần nhau rồi là phải gần nhau mãi

Có hai người đặc biệt, đặc biệt lắm
Hai con người nhưng gộp được thành một

Thứ Năm, 26 tháng 9, 2013

Yêu nhau đến từng MILIMET

- Duyên số nào để mình gặp được nhau, quí mến nhau, thương nhau, và yêu nhau... Anh nhỉ?

- Câu hỏi này khó trả lời quá. Có lẽ kiếp trước anh và em còn nợ nhau điều gì đó. Để kiếp này mình phải gặp nhau, quí mến nhau, thương nhau, yêu nhau và cưới nhau.

- Cớ làm sao mình hợp nhau đến lạ? Em thích gì, anh cũng thích cái đó? Từ món ăn, bộ đồ. Từ cách búi tóc hay cách xếp nép đò đạc??? Vì sao vậy anh?

- Anh chỉ trả lời được với em rằng: Vì mình yêu nhau. Yêu nhau nên thấy hợp nhau, yêu nhau nên thấy quen thuộc tất cả mọi thứ là của nhau. Vì ta yêu nhau nên ta giống nhau và cũng bởi vì ta đã giống nhau nên ta yêu nhau.

- Anh à! Anh có thấy, trong tâm trí, trong nỗi nhớ, nỗi buồn, nỗi yêu thương mình đều có hình ảnh của nhau không?

- Có chứ, thường xuyên lắm, Em yêu! Nhắm mắt lại anh nhìn thấy em. Mở mắt ra anh thấy em. Khi làm việc, thậm chí là trong những giấc ngủ cũng chỉ thấy em.

- Gặp anh, em thich gặp anh. Anh à! Không phải chỉ có con gái mới thích được người yêu mình, ôm trầm từ phía sau và thì thầm bên tai "Anh yêu Em" đâu. Em cũng thích làm như vậy với anh. Em thích áp má lên cái lưng trần của anh. Ôm anh từ phía sau. Thích ghì chặt thân thể của mình trên cái lưng dày dặn mà anh dùng để che chở cho em cả đời này.

- Với anh, gặp em bao lâu cũng là không đủ. Anh muốn, anh thích ôm em từ mọi phía, từ mọi hướng. Anh muốn, anh thích hôn em, hôn tất cả cơ thể của em. Anh yêu cái mùi hương trên da thịt của em, muốn ngấu nghiến chúng. Anh lo sợ sẽ làm vỡ vụn em vì ghì em dính chặt với hình hài của anh. Em bằng da, bằng thịt, nhưng với anh, Em như chiếc bình pha lê. Yêu em nhiều anh phải nhẹ nhàng, nâng niu và gìn giữ.

- Em thích nằm ngủ trên ngực anh. Em thích nghe nhịp đập của con tim anh. Thích những tiếng ọc ạch trong bụng của anh. Thích anh quàng tay và ôm trọn em trong tư thế đó. Em có thể nhận hơi ấm của anh, hay là để em truyền nhiệt cho anh? Mình sẻ chia cho nhau mọi thứ chỉ trong một cách vận động.

- Em yêu! Bàn tay em lạnh giá, trái tim em từng đóng băng hay cả tâm hồn em bị trói chặt trong nỗi cô đơn lạnh lẽo. Nhưng khi em bên cạnh anh, khi mình gần nhau, gần nhau hơn nữa... Anh thấy em nồng cháy và rực lửa. Anh thích em, thích nhiều mà yêu cũng nhiều. Mỗi nụ hôn, mỗi cách di chuyển nhẹ nhàng khi em trườn trên cả thân thể khiến anh nóng rực. Ai nói em là băng? Ai nói em là lạnh giá, là kiêu ngạo? Em là lò bát quái, lò luyện anh thành người yêu em nhiều cực đại đấy chứ!

- Mình thương nhau đến từng milimet!

- Mình yêu nhau đến từng milimet!

- Chưa đủ. Mình hợp nhau đến từng milimet!

- Vẫn chưa đủ. Mình gần nhau đến từng milmet!

- Vẫn còn thiếu. Mình cần nhau đến từng milimet!

-Nếu có thể dính chặt vào em, và để có thể mang em đi cùng tới mọi nơi anh cũng bằng lòng chấp nhận. Không ai có thể bóc tách em ra khỏi anh. Không ai có thể lấy em đi. Không ai có thể để em xa anh.

- Mình cứ mãi gần nhau như thế anh nhé! Hay là gần thêm nữa đi anh?! Sẽ không có khe hở nào ở danh giới giữa anh và em đâu nhé! Không xa nhau, không ngừng thương nhớ, không ngừng yêu nhau, không ngừng cần nhau.

Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2013

Trung thu...nhớ!

      15-8 năm nào cũng thế. Bố nó thường chuẩn bị cho nó cây đèn lồng lộng lẫy nhất. Năm nó chưa có đèn chơi trung thu, bố nó sắm một cây đèn đẹp nhất, sang nhất, đắt tiền nhất. Năm sau, bố nó lại lắp sáng chiếc đèn...nó lại như mới. Và rồi nó lại tung tăng, hãnh diện cầm cây đèn lồng có một không hai đi hết con phố này sang con đường khác. Rồi nó được ăn kẹo, phá cỗ ở nơi đông trẻ nhỏ. Vui biết mấy
       Lớn lên, đi học, 3 năm xa nhà, chưa năm nào nó chạm đến cây đèn - vật quý giá nhất vào ngày rằm trung thu. Chưa năm nào ở cái nơi sứ xa này, nó được ngắm trăng, được phá cỗ, được cười, được tung tăng... Nó nhớ lắm, nó buồn lắm, nó thèm khát như ngày xưa... Ngày trời đổ mưa, không trăng nhưng những tia sáng từ chiếc đèn lập lòe trong mái ấm gia đình nó cũng đủ để nó cười khúc khích.
       Trung thu năm nay, nó cũng không bên gia đình, không có món quà bố tặng ngày xưa bên cạnh, không có mâm ngũ quả đầy ắp những loại quả nó thích...nhưng nó cười và nó vui lắm.
       Nó biết, nó cảm nhận được: nó là đứa sung sướng nhất, hạnh phúc nhất...hạnh phúc nhất thế gian này.
       Nó yêu lắm và trung thu 2013 là nỗi nhớ của nó.
       

Thứ Năm, 20 tháng 6, 2013

BUỔI HẸN HÒ ĐẦU TIÊN

28/02/2013

Yêu anh nhưng chưa tht ra được ba t vĩ đi. Yêu anh nhưng ch biết đi ch anh gi mình tht cht và tht lâu bên cnh. Yêu anh nhưng chưa mt ln hò hn đúng nghĩa…
Còn anh. Anh yêu tôi t khi nào? Khi tôi đang còn theo hc anh? Hay ch mi đây thôi? “Anh dám chc là anh đã yêu em?” Tôi luôn hi mình như vy. Sao anh có th la chn tôi-mt đa con gái chưa hoàn thin v c tâm hn và s nghip? Xung quanh anh có biết bao người hơn tôi đ la chn đy ch? Sau này, khi chúng tôi gn bó vi nhau nhiu hơn anh mi cho tôi biết rng: Anh cho phép mình chơi mt canh bc. Nếu được anh s được tt c, nếu mt anh cũng s mt tt c. Anh hi vng, không đúng… Anh kỳ vng, bi anh yêu em và xác đnh vi em. Mi vn đ ch là do em mà thôi…

Sau n hôn bt ng, sau vòng tay siết cht hòa vào cái lnh rét but ti hôm đó chúng tôi quyết đnh hn hò. Chính thc ging như nhng cp đôi khác. Bt đu cuc hành trình trinh phc, khám phá na còn li ca mình…
Tôi din mt chiếc áo len màu trng, chiếc qun đen va vn, đôi giày búp bê nh nhn và tt nhiên là ăn khp vi b đ trên người. Búi tóc ct cao. Thoa mt lp son tht mng nhưng đ làm cho tôi thêm rc r hơn. Tôi thy mình đp hơn mi ngày. Tôi sn sàng đ anh ch ti nơi “hn hò”.
Bãi cát tri dài trng mn, xa xa đó là làn nước trong xanh ca con sông Đà hin hòa. Anh và tôi ngi trên bãi bi cát mn. Khung cnh lãng mn, phù hp cho nhng con người đang yêu - là chúng tôi…
-          gn nơi này, và đã sng được 18 năm lin, em chưa biết nơi đây đp như vy.
-          Hôm nay em đã được biết.
Đôi môi đ hng lp lánh nhng ht phn ca tôi hé n mt n cười…có l anh đã trông thy.
-          Em biết mình đp nht gì không?
-          Đôi mt?!
-          Mi th đu đp và tương xng vi nhau. Nhưng anh thích đôi môi ca em. Và thy nó đp nht.
-          Em hay ngm nhìn đôi mt ca mình hơn. Em thy nó có hn nhưng đượm bun…
Anh xoay người và nhìn tôi. Hai đôi mt, bn con ngươi nhìn nhau không chp… “Anh s đc chiếm tng b phn mà em s hu”. Thế ri, đôi môi ca anh đã đnh v trên đôi má nóng rc ca tôi…
-          Em hay ngi… Vì anh thy má em lúc nào cũng hng đ. Nhưng anh li thích điu đó.
Tôi thu chân ca mình li. Tì khuôn mt ca mình trên đôi chân đang tư thế bó gi. Tôi nghĩ má mình đang đ hơn. Vì anh nói đúng. Tôi hay ngi.
-          Không phi ngi mà là má em lúc nào cũng vy thôi.
       Tôi gi b đ ngy bin… Nhưng tôi biết tôi chng th giu được anh. Hành đng ca tôi đ đ anh thâu tóm…
-          Má em đang đ hơn…
       Và anh cười. N cười tht ranh mãnh. Đáng ghét… Tôi làm chnh đng lên và đi ra xa nơi va ngi...
       Anh choàng tay, ôm tôi t phía sau… “Bình minh đp nh?” Anh gi b như không có chuyn gì xy ra c… Gi tôi đng đó… Tri đu xuân, nhưng bui sáng sm sương nhiu lm, gi mt tri mi l rõ. Nhng tia nng m áp, nhng tia nng vàng nht… Và chúng tôi tr nên tht rc r.
-          Buông em ra được không?
-          Được. Nhưng vi mt điu kin.
-          Điu kin gì??? Anh nói trước đ xem em có th đáp ng không.
-          Đơn gin lm. D dàng. Không mt quá nhiu công sc. Nhưng đòi hi s chân thành.
-          Là gì nh?
-          Hãy nói vi anh ba t
Tôi xoay người li, đi mt vi anh. Khuôn mt anh cũng đang hng lên. Vì ánh bình minh hay vì anh cũng ngi. Đôi lông mày đen càng tôn lên đôi mt nâu ngp tràn sc sng… Tôi mm cười và nói vi mt ging điu khiêu khích v như là không hiu anh đang nói gì:
-          Ba t gì vy anh???
-          Em biết mà. Nói đi…anh mun nghe.
-          Uhm… Em không biết là gì tht mà…

-          Anh đi em đó.
Vòng tay ca anh vn đang ng tr trên thân hình nh bé ca tôi… Thc s ba ch đó viết ra tôi còn có th, còn bt tôi nói thì qu thc đó là điu mà tôi chưa th làm được… Nhưng tôi mun nói, mun hét lên thì đúng hơn. Tôi có th đt lên môi anh mt n hôn thay vì phi nói câu đó. Vy mà cui cùng tôi đã không làm được.
-          Em có th nói câu đó bng nhiu tiếng lm. Không biết anh mun nghe tiếng gì?
Tôi chăng chi vì thy mình đang chiếm gi quá nhiu thi gian…
-          Anh đâu có được hc nhiu tiếng mà có th hiu em nói gì… Như vy là không chân thành…
-          Nhưng em thy điu đó tht khó khăn vi em.
Chưa dt li, tôi đã thy mình đang chìm ngp trong s nng cháy, nóng bng ca anh. Anh hôn tôi. N hôn ngt ngào và tuyt vi…
-          Anh yêu em. Anh s cho em n… Khi nào đó, anh s li đòi. Và lúc đó, s không có s ưu ái như ngày hôm nay đâu. Cô bé ngc.
Tôi mm cười đ cm ơn sưu ái” ca anh… Anh nm cht đôi bàn tay ca tôi, chúng tôi sánh vai nhau đi dc theo b cát đó…
 (trích đoạn trong tập chuyện : Tình yêu lang thang  / Cháo Ngố)