Chủ Nhật, 24 tháng 3, 2013

Hãy cùng tôi chia sẻ những thành công bắt đầu từ nụ cười!

        Tôi có một công việc. Một công việc làm bàn đạp để cho tôi thành công và thành công hơn nữa. Nhưng thời gian vừa rồi tôi đã làm gì với nó? Sao nhãng, lảng tráng, và có lúc tôi muốn buông xuôi... Tôi đã muốn gạt nó ra khỏi suy nghĩ của mình để khởi động lại. Thế nhưng tôi mất phương hướng, tôi chưa định hình mình sẽ cần phải bắt đầu từ đâu và như thế nào? Mọi thứ dường như là trống rỗng trong đầu tôi. Mọi người trách mắng tôi. Đúng là tôi cần bị như vậy. Mọi người hỏi han tôi. Cũng đúng, tôi đáng được nhận điều đó. Nhưng tôi thấy buồn lắm, buồn vì họ chưa hiểu tôi mà đã trả lời cáu kỉnh... Buồn vì bỗng dưng mình lại bị sức mạnh của người khác bảo vệ bản thân mình. Đáng lý ra tôi có thể, và đáng lý hơn là tôi cần phải làm điều đó. Suy nghĩ, suy nghĩ, và tự dằn vặt bản thân mình. Một tuần trong u uất, tôi thấy thể trạng và tâm trạng của mình càng "khó thở" hơn. Tôi vục dây, tìm lại lối đi cho mình. Tôi lại vẽ... Vẽ những hình khối hộp gắn kết thêm những đường thẳng có đính những vòng tròn trên giấy, kiểu như những nguyên tử liên kết với nhau tạo thành một thế bền vững ấy. Tôi bắt chước thói quen đó từ một người sếp của mình. Nhưng tôi thấy nó hữu hiệu. Những nét vẽ, những con đường chỉ lối, càng vẽ, càng cho tôi những tia sáng trong đầu... Tôi thấy mình cần phải khởi động lại, nhưng không phải là khởi động từ việc tìm một công việc khác, một thế đứng khác, một chỗ dựa khác... Mà tôi biết mình cần phải làm những động tác gì để khởi động từ chính công việc của mình. Tôi sẽ trở lại là TÔI, cùng những anh, em, bạn bè, chiến hữu của mình để cùng họ chiến đấu. Tại sao phải nhỏ bé? Tại sao phải bỏ cuộc? Tại sao? Và hãy cho phép mình học một thói quen: Đừng bao giờ hỏi tại sao? Mà hãy hỏi là: Phải làm như thế nào? Hỡi những con người đã và đang là đồng nghiệp, là anh, là chị, là em của tôi ơi! Hãy lại truyền nhiệt cho tôi để tôi có thể tiếp tục... Tôi hứa rằng... Mọi người sẽ lại được thấy tôi với đúng nghĩa ban đầu. Một người có sức trẻ, có khao khát chiến thắng giống như các bạn. Hãy cùng tôi chia sẻ những thành công bắt đầu từ nụ cười... Được không ạ??? Và hãy kỷ luật tôi nếu như một lần nữa tôi rơi vào trạng thái "lơ lửng" như vậy nhé... Làm việc theo cảm xúc đúng là chẳng chuyên nghiệp chút nào cả. Có lần đầu tiên thì cũng sẽ có lần cuối cùng. Thế nhưng tôi chưa dám hứa rằng đây là lần cuối cùng mà tôi như vậy. Bởi thế các bạn hãy kiểm soát tôi nhiều hơn nữa nhé...Cảm ơn!

2 nhận xét:

  1. Những lần vấp ngã là những lần làm cho đôi chân mình trở nên cứng cáp hơn... Hãy sát cánh cùng nhau để một ngày gần đây nhất, chúng ta là người Chiến Thắng... Good luck!

    Trả lờiXóa