Chẳng hiểu sao... Khi người ta khó khăn nhất, bị đắm chìm trong những cơm mộng mị, bị vùi dập trong cuộc sống rối ren... Người đầu tiên người tiên người ta kêu tới... Người đầu tiên người ta nhớ tới. Người đầu tiên người ta cất tiếng gọi,,,,là.... Mẹ ơi!!!
Tại sao không phải là: Cha ơi... Ba ơi...???
Mẹ ơi! Con muốn....
Mẹ ơi! Con cần.....
Mẹ ơi! Con thèm....
Mẹ ơi! Con khát....
Mẹ ơi! Mẹ ơi!.... Mẹ ơi!.....
Phải chăng sự nâng đỡ của chín tháng mười ngày trong bụng mẹ là nguyên nhân để cho con người ta nhớ tới Mẹ đầu tiên?
Phải chăng công chăm sóc đêm ngày chẳng quản, vắt kiệt bầu sữa ấm nóng trong cơ thể của mình nuôi con là lý do để giờ đây tiếng kêu thất thanh... tiếng kêu thảm thiết... tiếng kêu vui mừng trào ra là để gọi: Mẹ
Là gì nữa đây? Mẹ - người bạn - nhà tâm lý tuyệt vời nhất giúp ta chia bày những nồi niềm mà không sợ rằng sẽ có người thứ ba biết tới.
.................
Mẹ - Con yêu mẹ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét