Trong con mắt chủ quan của tôi thì bạn không thế, những gì bạn làm là không có thật, những gì tôi nhìn thấy chỉ là ảo giác thôi phải không??
Sao bạn lại lớn nhanh đến thế, bạn thay đổi vô điều kiện, chắc chính bạn cũng không cảm nhận được phải không??
Tôi thường nghĩ, tôi hiểu bạn, là nơi bạn có thể gửi gắm những lời tâm sự buồn vui, nhưng tôi đã nhầm, nhầm thảm hại.
Bạn chẳng để nơi tôi lời nói thật nào cả, bạn bao biện cho những hành động ngu ngốc, cho những hành động bồng bột thiếu suy nghĩ.
Bạn luôn mặc cho mình tấm áo “ngây thơ” .Ghê thật đấy. Bạn lừa dối bạn bè, bỏ mặc sự quan tâm…Liệu thứ bạn đang tôn thờ có thực sự “tốt đẹp” như bạn nghĩ, như “mật ngọt”?? Tôi không có quyền, và cũng không dám xâm phạm vào cuộc sống của bạn. Một lần thôi, thế là quá đủ rồi. Tôi sợ tình bạn rạn nứt, nhưng thực sự tôi thấy đau lòng…vì bạn. Tôi im lặng và làm ngơ trước những gì tôi nhìn thấy, tôi nghe được. Im lặng để hòa hợp, im lặng để bạn thấy thoải mái. Liệu tôi có tệ quá không bạn??
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét