Tôi thường không hay quay đầu lại để nhìn người đã ra đi. Tôi không muốn níu kéo khi người ta không muốn bên cạnh tôi. Tôi biết rằng chẳng có ai có thể độc chiếm được ai cả. Cái gì của mình thì sẽ thuộc về mình, còn nếu không thì có cố gắng giữ, cố gắng giam cầm cũng chỉ vô ích mà thôi, và rồi một ngày mọi thứ sẽ không cánh mà bay.
Tôi thích nhìn thẳng về phía trước, ở đó có nhiều điều mới lạ, có những thứ tốt đẹp hơn nhiều. Dù là một người sống trong hoài niệm nhưng tôi luôn đặt cho mình nhiều dự định ở tương lai. Tôi luôn cố gắng để đạt được những mục đích đó, phải đạt được bằng được. Dù nó có phù phiếm hay mộng tưởng tôi đều muốn thử sức, muốn cố gắng.
Điều quan trọng tôi luôn nhắc nhở mình là phải tự đi bằng chính đôi chân của mình
"Kẻ thù lớn nhất của đời người là chính mình"
Vì vậy chỉ có chính mình mới có thể cứu được mình. Vậy nên đừng nên bám víu vào ai, đừng trông cậy vào cái bóng nào trên xa mạc. Không bao giờ có. Một mình dù có đơn độc nhưng lại là độc nhất...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét