Hôm nay ở Hà Nội mưa... Không khí giống như là đang Tết. Lòng bồi hồi, mong mỏi được ôm ấp bên người thân. Tự nhiên muốn mẹ gói bánh trưng xanh để được ngồi chung quanh cái nồi to khủng, đun nấu món ăn cổ truyền của người Việt. Muốn được cùng mẹ ra chợ lựa những món đồ chuẩn bị cho cái Tết - năm mới. Khoái trí nhất là khi bố sắm cành hoa đào... ba bố con trang trí cành hoa cuốn vòm gần cạnh bàn thờ tổ tiên. Lớn tới mức tóc đã đôi màu nhưng vẫn treo đầy bóng bay, thổi căng miệng, cười méo mồm... Hạnh phúc siết bao... Nhớ đêm giao thừa, rủ nhau lên chùa hái lộc, mùi trầm hương tỏa ngát khắp bốn phương... Ùa về theo nhịp của làn gió heo may là những phong bao đỏ thắm trên tay... Ôi, cái Tết của ngày xưa... Náo nức với bộ đồ mới mẹ may, chạy chung quanh khi mang đôi giày ba sắm, ngắm nghía không chán chiếc mũ bà đan... Những câu chúc tụng, những ly rượu ngày xuân ấm lòng nhau cả năm....
Trái tim tôi vẫn cứ bướng bỉnh đập theo nhịp độ của tuổi 20....C'est I'amour. Đời thay đổi khi ta thay đổi
Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012
Thứ Tư, 19 tháng 12, 2012
Rơi....
Trong suốt quãng đường dài đó, nó không hề chợp mắt...mặc dù trước đó nó đã lăn lóc ngủ vài phút trước lúc đi... Đầu óc nó lại bắt đầu miên man, nó lại rơi xuống vực... Những mộng tưởng lại rình rập trong chuỗi thần kinh đang không ổn định của nó. Réo rắt căng như dây đàn. Mọi thứ trở nên bất ổn trong suy nghĩ của nó.
Nó cứ thế, cứ nghĩ về người mà nó chưa nhìn, chưa gặp mặt bao giờ. Nhưng người đó có mối quan hệ thân thiết với nó, với gia đình nó lắm. Nó tạo ra đoạn hội thoại với người đó... Trông nó có vẻ trầm tư lắm. Nụ cười nó tắt hẳn, thay vào đó là cặp mắt đăm chiêu, đôi tay nghiêm nghị trên đầu gối không hề nhúc nhích. Như kho tượng, có lẽ là như vậy, nó giống như thế. Nó khùng dại hơn khi người đối diện với nó không đáp trả lời nó. Thân thể nó cảm thấy mệt, suy nghĩ của nó rã rời... Nó đang mộng du...một giấc ngủ chập chờn không thể tỉnh, dù nó biết....nó biết là những thứ đó là ảo giác của nó. Nó cứ mặc cho nó bước xuống hố sâu.... Chìm dần, chìm dần...
Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012
Tiền...
"Tiền cũng giống như không khí, dù ở trong môi trường ô nhiễm hay trong lành thì không khí thực sự cần thiết, và chắc chắn một điều rằng.. người ta sẽ chẳng bao giờ chết nếu có quá nhiều không khí để hít thở".
Tiền - một "vật dụng" thường nhật - được sử dụng từ bởi người bé đến lớn, người già tới trẻ.... Tóm lại là, ai được coi là con người cũng sẽ sử dụng. Nó uy lực hơn Phật Bà Quan Âm trăm tay ngàn mắt?! Độc ác hơn yêu tinh chín đuôi?! Man rợ hơn bầy lũ đâm thuê chém mướn?! Biến hóa nhanh hơn cả Tề Thiên Đại Thánh?! Càn quét nhanh hơn cả sóng thần?!... Những sức mạnh siêu nhiên đó...tập hợp lại trên một mảnh giấy hình chữ nhật vuông thành sắc cạnh. Có đáng ngưỡng mộ không nhỉ? Có chứ. Vì nó giỏi đấy chứ, lắm tài đấy chứ, nhiều chiêu nữa... "Con người sống, tồn tại để "trồng nhiều cây xanh lấy oxi mà hít, mà thở". Người ta khuyến khích mà. Nhà nước còn ra chỉ thị trồng cây, bảo vệ rừng....rồi tới các vị quan chức cấp cao còn phải xúc đất vun cây kia mà.... Ai chẳng thích có nhiều không khí, vì hầu hết là ai cũng muốn sống".
Liệu có khi nào con người sẽ sống được mà không cần "không khí" không nhỉ???
Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012
Địa ngục - Thiên đường?
Cái chết của nghệ thuật là không biết sáng tạo,
Cái chết của con người là không biết mình muốn gì, nghĩ gì và phải làm gì,
Cái chết của tất cả mọi thứ là sẽ được chôn ở địa ngục.
Có một nơi, người ta nói đẹp lắm... đó là nơi dành cho những người "tối cao" - THIÊN ĐƯỜNG... Có lẽ, đó là nơi tâm hồn được đến để tham quan... Và có lẽ một vài linh hồn may mắn nào đó sẽ nhận được lời mời ở lại "ngôi nhà sang trọng và lộng lẫy đó" trong một thời gian dài, với lý do là rất hiểu và khéo léo làm vừa ý chủ nhà. Nhưng rồi thời gian ân hạn đó cũng sẽ kết thúc... ĐỊA NGỤC mới là ngôi nhà của họ.
Ngôi nhà đó lạnh lắm...lạnh lắm đó... lạnh thật đấy...
...
Ngôi nhà đó lạnh lắm...lạnh lắm đó... lạnh thật đấy...
...
Thứ Hai, 10 tháng 12, 2012
Con gái Việt Nam phức tạp
Hình như tất cả các cô gái Việt Nam 22 tuổi trở lên đều đã có người yêu rồi. Tất nhiên cũng có người "single" nhưng ít lắm. Khổ cho con trai Việt Nam, khổ cho cả con trai Canada sống ở Việt Nam nữa.
Có lần mình hỏi một người bạn thân: "Thế ở Việt Nam khi một cô gái mà mình thích lại đã có người yêu rồi thì mình nên làm gì, làm thế nào để tiếp cận cô đó?"
Lời khuyên của bạn mình như thế này (của đáng tội mình đã xuyên tạc một tí, thêm một chút mì chính vào). Mình không biết liệu lời khuyên của cô ấy có đúng không, nhưng mình vẫn thấy hay...
Theo bạn mình nói thì trong việc "đánh đồn" có 3 trường hợp, và mỗi trường hợp một "tỷ lệ thành công khác nhau như sau:
Các cô đã yêu được 1 năm
Không đánh được. Cô ấy và người yêu vẫn ở trong giai đoạn gọi là tình yêu trẻ con. Ngồi ở quán cà phê thì 2 người ngồi chung 1 ghế, viết thơ tặng nhau, chát yahoo và dùng chữ ":x" rất nhiều (những người hay chát yahoo sẽ hiểu)... Họ như đang chết đuối trong mắt nhau, cứ nói những gì lúc trước cả hai người đã từng coi là rất sến. Thôi, cho họ chết đuối đi... Nếu cô ấy nổi lên mặt nước thì sẽ xem xét lại tình hình.
Các cô đã yêu được 2 năm
Đánh được đấy! Có thể sau hai năm giai đoạn "tình yêu mới" đã qua nhưng giai đoạn "tình yêu thoải mái" lại chưa đến. Cũng có thể cô ấy bắt đầu tự hỏi mình: " Anh ấy có phải là một nửa trái tim của mình hay không đây? Nếu không mà mình cứ lằng nhằng như thế thì không được..." Khi ấy, một anh chàng nào đó - một người mà rất hiểu mình muốn gì - có thể chớp lấy thời cơ chui vào bảo tàng lấy trộm vật quý chạy sang Campuchia luôn
Các cô đã yêu được 3 năm trở lên
Không đánh được đâu! Đối với những cô ấy thì mọi thứ đều ổn rồi, thoải mái rồi. Quen anh ấy ngồi ở bên cạnh mình, quen cách nói chuyện của anh ấy, cách nhìn, cách chia sẻ... Tóm lại thì cái gì cũng quen thuộc. Có thể cô ấy đã đi đến nhà anh ấy "ra mắt" rồi và hai người đang chuẩn bị lấy nhau. Tất nhiên có trường hợp "thay đổi ở phút 89" nhưng mà trường hợp đó rất hiếm. Đà tàu đang chạy là một sức mạnh cực kỳ đáng sợ, đặc biệt là ở Việt Nam.
Khỏi phải nói cách dễ nhất là hãy cưa những cô gái mà chưa có gì. Đồn vắng nhà mà, cần gì phải đánh, cứ đi đến cửa chính bấm chuông thoải mái.
(Trích trong tập truyện " TỚ LÀ DÂU" của Joe Ruelle)
Chủ Nhật, 25 tháng 11, 2012
Nhớ không?
Nó vẫn còn nhớ cái buổi sáng hôm đó... Trên chiếc xe đạp màu tím hồng nó thích, con đường che nắng bởi hai hàng cây cổ thụ ven đường....theo dõi nó cùng cô bạn ngồi sau. Nó chuẩn bị xa rời....
Nó nhớ cái hơi ấm phì phò mỗi tối của mùa đông rét mướt.... Chúng nó chui rúc trên chiếc giường "ọp ẹp". Những đêm đông rủ nhau cùng tắm chung... Hoa quả dầm nhiều đá những buổi "thèm ăn".
Nhớ cái buổi chiều muộn - ngày mới ra Hà Nội, phát cuồng về bánh xèo nộm đu đủ ở cổng trường Thương Mại. Buổi chiều ôm bụng chạy sau khi "thưởng thức" bún đậu mắm tôm đặc sản ở sâu sau trường sân khấu....
Nhớ chứ... đêm hôm nào, có đứa xấu tính giấu mẩu "thịt trâu khô" rúc rích cấu véo cho nhau trong chiếc chăn hè trùm kín vì sợ "người ngoài" phát hiện.
Nhớ chứ, sao quên được bữa ngắm đêm Hà Nội với mấy cái bánh mì Donor kebab...cháy tiệm bánh của chú bán hàng ven đường.
Quên sao được, những ngày cao hứng...chúng nó hát, chúng nó hò, chúng nó làm trò... Và thế là....nhớ chứ....bác chủ nhà dọa đuổi....
..........
Nó nhớ.... và giờ thì nó đang thèm.... thèm có những ngày xưa đó....
Thứ Năm, 22 tháng 11, 2012
Chuông chùa
Tiếng chuông
chùa đánh thức nỗi trầm luân
Thắp nén hương lòng, con ngồi trước điện vàng
Tiếng mõ gục, tụng trăm bài
sám văn
Chỉ mong điều duy nhất
Một lòng thành
kính mong Người hiện linh
Nguyện bao trắc trở được tan biến, tiêu trừ
Cho con được sống đời xinh tươi
Gia đạo an vui mọi vật bình sinh
Thế gian xoay vần, sắc sắc không không
Con xin mãi tụng Nam mô a di đà
Thứ Ba, 20 tháng 11, 2012
Nhật ký ngày 9 - 2
Bản tình ca em
viết còn dang dở
Vì em chờ ngày chúng
mình bên nhau
Em sẽ hát lời thơ ru tình đó
Nhạc buồn vơi mang nỗi lòng chân
thật
EM YÊU ANH!!!
Hỡi người tình ơi..
Mùa đông nào
lạnh, đầy vơi kỷ niệm?
Đã lâu rồi mình chưa cùng gợi nhớ..
Ngày xưa đó, hạnh phúc thật ngỡ ngàng
Đêm buông lơi, ngọt ngào dư vị mới
Tại anh đó. Mùa
xuân đến, thêm bao lời thề
Và em hãy còn
giữ trọn tiếng anh cười..
Anh sẽ cùng em viết dòng nhật ký chung
Lưu giữ từng ký ức nồng nàn và ấm cúng
Từ thủa nào, em vẫn còn
bé đỏ lòng son..
Ngàn đời em sẽ nhớ, bao chiều mình bên
nhau?
Ta sẽ mãi nhớ…về ngày này…nhé
anh…
20 - 11
15/08/2012
20 - 11
20 – 11 - Ngày này hàng năm trường tôi không cho học sinh nghỉ học, nhưng
hôm đó là ngày
cưới chị bạn của
tôi nên tôi xin phép nghỉ
để về dự... Khi về
tới nhà thì trời tối mịt, vì còn vướng ca học buổi chiều. Chúng tôi - mấy đứa bạn cùng lớp với nhau hẹn hò đợi chờ ở nhà Lê để đến lễ cưới.
Hôm nay là ngày Nhà giáo Việt Nam, tôi vẫn nhớ để nhắn
tin chúc mừng anh.
Khi không trò truyện
cùng anh sau cái ngày mưa
rào day dứt đó hôm nay mới có cớ để gửi
tin nhắn cho anh. Chỉ có điều tin nhắn được gửi từ sáng mà cho tới khi tôi gặp anh ở nhà Lê cũng vẫn chưa có báo cáo
gửi cho người được nhận…
Mọi
người trong gia đình
Lê rất quí anh, vì
thế mà tần suất anh lưu lại và dùng cơm ở nhà bạn
là khá nhiều. Huống hồ hôm nay là ngày kỉ niệm của những nhà giáo. Bố mẹ Lê là giáo viên, anh cũng là một thầy giáo mà. Họ liên hoan… Và cái mong ước muốn biết anh ra sao của tôi được thỏa nguyện. Tôi được gặp anh…
Anh vẫn vậy.
Vẫn mái tóc đó, nụ cười đó và cử
chỉ như trước. Chẳng có gì thay đổi ở anh cả…
Chỉ có tôi là có chút
biến động. Tôi thấy má mình nóng rực lên, tay chân không còn
bình thường được. Nhịp tim đập nhanh hơn… Tôi không chú ý tới anh mặc dù mong rằng anh sẽ hỏi mình vài câu để được
đối mặt với anh…
“Mấy
đứa này gặp lại thầy mà không chúc mừng thầy sao?” Mẹ của Lê nhắc
nhở… Thấy vậy cái Thảo nhanh nhảu đáp lời chúc tụng… Tôi không cất lời, lúi húi thu dọn đồ giúp Lê. “Thảo, Trang đều ở cùng với
Lê à? Vậy thì vui nhỉ?” Bất giác khi thấy anh nhắc tới tên tôi. Có lẽ là vì ngại ngùng nên tôi trả lời lại
rất to… “Vâng ạ”
Tôi không nhìn chính diện nhưng tôi thấy nụ cười anh rất
rực rỡ, đôi môi anh cũng rất đỏ... Những gì thuộc về quá khứ lại ngập
tràn trong suy nghĩ của
tôi. Tôi chỉ mong
sao giá như mình có một không gian riêng để ngắm
nhìn anh kỹ hơn… Nhưng điều đó là không thể. Khi chúng tôi, mấy đứa
chuẩn bị đi tới đám cưới thì anh đã chào mọi người ra về. Trong phút chốc thấy hụt hẫng điều gì đó…
“Hôm nay em đi cùng người yêu đấy à?” Đó là tin nhắn mà anh gửi lại tôi sau khi nhận được lời chúc mừng. Tối hôm đó, tôi đi cùng một người bạn học cùng hồi cấp 3. Cậu bạn của tôi cao và khá là điển trai. Và lại xuất hiện cùng tôi khi vào nhà Lê nữa.
Điều đó khiến anh nghi ngờ là không có gì lạ cả… Tôi nói với anh « Em chia tay người yêu rồi, đó là bạn học thôi ». Chúng tôi nói chuyện với nhau. Sau một quãng thời gian dài không gặp, cảm xúc luôn ngập ngừng trong suy nghĩ. Ước chi lại được quay trở về với lớp học như ngày nào. Vì
như thế tôi sẽ được gặp anh
nhiều hơn…
Thứ Hai, 19 tháng 11, 2012
Tuổi thọ.
Người ta nói rằng. Tuổi thọ trung bình của một cuộc tình chỉ kéo dài trong vòng bốn năm. Tôi nghĩ là nó cũng khá chính xác. Nhưng tôi không đồng tình với những gì mà họ giải thích về diễn biến của bốn năm đó.
Năm đầu tiên là khoảng thời gian hai người gặp gỡ, hò hẹn. Là thời điểm để hai người xây dựng cho nhau những bẽn lẽn, thẹn thùng. Để vun trồng cho những thứ tha, hời giỗi...
Năm thứ hai... Khi cây có rễ đâm vào lòng đất thì những mầm non sẽ "vươn vai" mà trỗi dậy. Ngại ngùng vẫn còn đó nhưng chẳng là bao nhiêu. Hờn giỗi có đấy nhưng lại tăng lên nghịch biến. Và gì nữa??? Những câu nói ngọt ngào, những lời hứa chới với trên môi được thổ lộ....
Năm ba... Buổi đi chơi nào để lưu thành kỷ niệm? Thời gian nào để nín lặng bên nhau? Câu nói gì và lời hứa ở đâu để tin tưởng? Cũng có điểm tương đồng trong kinh doanh. Nếu như ở giai đoạn thứ ba trong chu kỳ phát triển hàng hóa là suy thoái... Thì tình yêu mà người ta nói vào thời điểm này cũng như vậy?!
Năm thứ tư. Hiểu lầm, ghen tức,,, hay những chỏng chảnh khó chịu kết tủa thành tập hợp các từ " Mình chia tay nhau nhé!". Đến với nhau không vội vàng nhưng sao ra đi nhanh chóng? Một cuộc tình kết thúc.
Tôi cũng là một tín đồ của tình yêu. Cũng đang yêu... Nhưng tình yêu của tôi đem so sánh với những phán xét khoa học kia thì không nhiều điểm chung. 22 tháng 10 ngày - Số tuổi hiện tại cuộc tình của tôi.
Năm đầu tiên chúng tôi yêu nhau, có gì nhỉ? Hai người ở xa nhau.... Và có lẽ là chúng tôi chỉ gần nhau qua những tin nhắn trên màn hình điện thoại. Không hò hẹn, không rong ruổi trên những tuyến đường, con phố, hay những bãi bồi ven sông.... Điều đặc biệt mà tôi cảm nhận được: "Khi đó chúng tôi không biết trò chuyện bằng lời nói". Phải chăng đó là những ngại ngùng cho phép khi tình yêu mới bắt đầu?!
Năm thứ hai. Tuy chưa kết thúc, nhưng tôi có thể kết luận... Những niềm vui, những nỗi buồn, những lo lắng, những xung đột, những căng thẳng đều chất chứa trong quãng thời gian này... Vui vì sao? Vì chúng tôi cảm thấy mình yêu nhiều hơn, quan tâm tới nhau nhiều hơn, và cần nhau nhiều vô tận. Vậy tại sao buồn? Vì những rào cản gia đình, vì những cơn bão bất chợt đến mà không được dự báo trước... Vậy những lo lắng, xung đột và căng thẳng thì là do nguyên nhân gì? Tất cả chỉ là vì chúng tôi mong muốn được bên nhau. Từng đêm thao thức đấu tranh với những "tài sản" quí giá không thể mất đi... (Có thể mọi người sẽ chững lại để cố gắng hiểu điều tôi vừa viết ra, nhưng tôi nghĩ... nó không dễ dàng để hiểu và chắc chắn sẽ có sự nhầm lẫn). Chúng tôi cũng hứa hẹn, cũng thề nguyền... Nhưng khác mọi người.... Chúng tôi chỉ dám nói, dám hứa, và dám đảm bảo những gì chúng tôi sẽ làm được. Và sự thật là như vậy... Tất cả đã được hoàn thành.
Một nửa quãng đời của tình yêu. Nhưng sao tôi lại vội nói những điều này? Sao không để tới khi kết thúc năm thứ tư thì hãy bày tỏ? Chắc chắn các bạn đang có câu hỏi đó trong suy nghĩ rồi phải không?? Không phải vì tôi sợ thời gian sẽ xóa mờ hết những "kịch bản" mà chúng tôi viết nên, cũng không phải là vì lo sợ "cơn siêu bão" nào đó quét sạch đi tất cả tài sản của mình... Tôi tin, tôi cảm nhận, tôi chắc chắn được...tuổi thọ tình yêu của tôi không có điều suy thoái, hay kết thúc... Bạn sẽ lại hỏi tôi dựa vào đâu phải không? Vào hiện tại, vào con người, và vào điều may mắn. Liệu có quá mộng tưởng? Có quá hoang đường??? Ngày kết thúc năm thứ tư. Tôi sẽ lại nói với các bạn điều này....
Thứ Hai, 12 tháng 11, 2012
Thứ Ba, 6 tháng 11, 2012
Nhớ thầy
Ngày con theo học thầy
Thầy chọn con ngồi trên
Bàn đầu tiên thẳng chiếu
Bảng đen và ánh mắt
Thầy hỏi con "quý danh"
Gật gù ngồi phán xét
Nguyễn Trang còn đệm Thu
Người với tên mâu thuẫn...
Tóc đen, đôi mắt tròn
Mặt trái xoan, má đào
Nụ cười duyên hiền hậu
Nhưng chẳng hợp học văn?!
Chữ đẹp ngỡ văn hay
Nào ngờ đâu "rỗng tuếch"?!
Câu từ xếp ngổn ngang
Dấu chấm đánh thành phẩy
Chính tả còn chưa vững
Than ôi! Cô trò nhỏ....
Thầy nghiêm khắc, tận tình
Chỉ bảo từng chỗ sai
Con chỉ cần làm thế
Viết bằng cả tấm lòng
Hãy rung lên cùng chữ
Vũ khí của văn chương
Những thành công ban đầu
Thầy mỉm cười khích lệ
Nhưng ôi trời! Trời ơi!!
Bài viết vẫn nhằng nhịt
Dấu mực đỏ của thầy...
Sau năm trời rèn rũa
Trò nhỏ "đi vào nghề"?!
Vẫn mực đỏ thầy phê
"Cần gắng nhiều hơn nữa"
Chẳng bao giờ con thấy
Thầy một câu khen ngợi
Nhưng mà con hiểu được
Điều thấy muốn con làm
Suốt đời con ghi nhớ
Công lao thầy cần mẫn
Sớm, đêm, ngày chẳng quản
Nghiên cứu từng áng văn
Tra xét từng bộ đề
Giúp con và giúp trò
Thành trò giỏi, thành danh
Trong đêm dài thao thức
Trò nhỏ nhớ tới thầy
Người đầu tiên giúp con
Thích học văn lạ kỳ
Giờ có thể làm thơ
Viết truyện và sáng tác
Con học được từ thầy
Qua văn chương thầy giảng
Cách cảm nhận câu từ
Đặc biệt nữa thầy ơi!
Cảm nhận về cuộc sống...
Ước chi thầy đọc được
Tâm sự ngắn của trò
Có lẽ là sẽ khác
Thầy sẽ lại mỉm cười
Nhưng không còn mực đỏ
Khoanh tròn những lỗi sai
Thầy tặng con một chữ..
Nhưng con không đoán được
Vì xa thầy mất rồi....
(Gửi tặng thầy Đặng Nhâm - giáo viên dạy Văn của con. Người thầy đầu tiên làm con thích môn Văn, thích làm văn. Hơn thế, những gì thầy đã dạy giúp con rất nhiều điều. Con có thể dùng "vũ khí" của văn chương để diễn đạt tất cả những xúc cảm, những suy nghĩ chất chứa trong con, và những gì đang diễn ra xung quanh. Con cảm ơn thầy!)
Thứ Hai, 5 tháng 11, 2012
Nũng..
Anh yêu cô bé của anh. "Một cô bé ngốc nhưng làm thay đổi cả cuộc đời của anh".
Anh thích ôm và được ôm thật chặt... Thích được áp thân thể của mình để chiếm chọn hơi ấm của cô bé... Cô bé của anh có điều gì đó đặc biệt mà anh vẫn giữ làm bí mật... Tới chính bản thân bé cũng không biết mình đặc biệt như thế nào và mình lạnh lùng ra sao????
Cô bé - gọi là cô bé nhưng có lẽ tính cách, suy nghĩ và hành động của bé không giống như một cô bé... Anh muốn cô bé của anh làm "nũng" với anh, để anh được chiều chuộng, được nâng niu. Có lẽ, con trai đều có đặc điểm chung như vậy. Ai cũng muốn là "người hùng" trước những người con gái, đặc biệt là người mình yêu. Nhưng bé của anh thì sao? Có lẽ, bé học được cách thức "nghiêm túc" với bản thân, nghiêm khắc trong nhiều việc làm... Thế nên...anh được cớ mà chỉ trích "cô bé cứng đầu"....
Không phải cô bé muốn làm như vậy đâu. Cô bé muốn được anh chiều chuộng lắm chứ. Cô bé thích cảm giác vùi đầu trên ngực anh để cảm nhận được là mình đang nhỏ bé... Thích anh chọc ghẹo đến phát bực để giả làm "chảnh" với anh....Cô bé thích anh nhìn bé, nhìn chằm chằm ấy. Mặc dù mỗi lần như vậy đôi má của bé đều nóng dần lên. Cô bé thích "bệnh lười" của anh. Bé hay cười khi thấy anh cũng làm "nũng" với bé... Thật là buồn cười đó...
Cô bé sẽ luôn được bên anh mà làm "nũng" phải không???
Không phải cô bé muốn làm như vậy đâu. Cô bé muốn được anh chiều chuộng lắm chứ. Cô bé thích cảm giác vùi đầu trên ngực anh để cảm nhận được là mình đang nhỏ bé... Thích anh chọc ghẹo đến phát bực để giả làm "chảnh" với anh....Cô bé thích anh nhìn bé, nhìn chằm chằm ấy. Mặc dù mỗi lần như vậy đôi má của bé đều nóng dần lên. Cô bé thích "bệnh lười" của anh. Bé hay cười khi thấy anh cũng làm "nũng" với bé... Thật là buồn cười đó...
Cô bé sẽ luôn được bên anh mà làm "nũng" phải không???
CẢM ƠN!
Nó đến với anh bằng con người thật của nó, bằng trái tim, và bằng tình yêu luôn thổn thức trong cơ thể của nó. Nó mới 18, cái tuổi bắt gặp tình yêu sẽ đẹp và rực rỡ như đóa hồng nhung sáng sớm ban mai... Thế nhưng, tình yêu của nó và anh giống như thời tiết. Nghĩa là sao? Thì là thế này: lúc bực bội vì nóng nực, khi rón rén vì lạnh buốt, rồi đôi lúc lại nhẹ nhàng như gió heo may, và có khi là đau buốt mỗi khi sương đêm buông xuống. Nó hạnh phúc, và thực sự có được niềm vui khi nhận được tình yêu của anh. Nó luôn cười vì những gì nó có, nó cho và cái nó được nhận lại. Xứng đáng!
Nó kém anh 6 tuổi, số tuổi mà người ta nói là cần phải kiêng kỵ, vì "xung", vì "khắc", vì... nhiều lý do lắm. Nó sợ đấy. Vì sao ư? Vì tình yêu.. Bởi nó có một mặc cảm... Khi ai đó đến bên cạnh nó, sẽ không gặp may mắn... Nó đòi chia tay với anh, nó ngoan ngoãn nghe theo lời của mẹ nó - người mà nó yêu thương nhất. Nó "mặc kệ" anh cùng tình yêu mà nó và anh đã vun đắp. Và rồi nó nhận lại được gì? Nó khóc, chỉ biết bó gối một mình lặng lẽ. Nó nhớ anh da diết... Nó không đành lòng với hiện tại. Nó được anh kiếm tìm lần thứ nhất.. Anh lay mạnh đôi vai của nó, bắt ép nó suy nghĩ lại,,,, nó... không thể mạnh khi giọt nước mặn chát rơi xuống từ khóe mắt sâu thẳm của anh... Một nụ hôn kết dính tình yêu!
Lần thứ hai, anh kiếm tìm nó. Anh tìm thấy nó nơi thanh tịnh, thiêng liêng, và vô cùng yên tĩnh. Anh đòi cùng nó sống kiếp đời thanh cao. "Hãy cứ sống, cứ yêu đi con. Sao phải khổ thế?" Đúng vậy, sao phải khổ thế? Sao không biết biến hóa mà làm cho nhau hạnh phúc? Nhiều người bênh vực anh, nhiều người không tán thành với cái cách mà nó đang làm, nhiều người kính động nó, nhiều người làm suy nghĩ nó rối bời, và thế là... nhiều người đó làm thân xác nó vẹn tròn trong đôi tay của anh. Lần thứ hai, tình yêu lại trở về với nó.
Lần thứ ba, và cả lần thứ tư nữa....Không ít lần nó để anh rơi vào trạng thái không chỗ bấu víu. Nó cứ thế, cứ hành hạ nó, hành hạ cả người nó yêu thương. Nó thật tệ... Tệ lắm... Nhưng sao anh không mặc kệ nó. Mặc kệ nó - như nó đã yêu cầu với anh??? Tại sao thế??? Anh yêu nó!
Thời gian, tình yêu, suy nghĩ và tất cả mọi thứ đang diễn ra đẩy nó và anh sát lại nhau. Nói quá lên hay một cách chính xác hơn là nó và anh không thể tách rời, giống như tâm hồn và thể xác luôn luôn là một thể thống nhất. Nó biết, nó đến với anh, mẹ nó không vui. Nó biết, nó đến với anh....không hề đơn giản... Nhưng nó vẫn yêu, vẫn thương, vẫn sợ... Nó cần tìm hạnh phúc cho nó, cần có ý thức về những gì nó đã làm. Nó đã chuẩn bị tất cả để đón nhận. Một cuộc sống không bằng phẳng và nhấp nhô... Nhưng có ai đoán trước được ngày mai sẽ được hoàn hảo như thế nào, hay thê thảm ra sao... Nó đứng vững hơn, và nó đang chạy... Không phải là bước đi mà là chạy.
Bao ngày đêm thao thức, nó sẽ gửi lại cho kí ức. Nó sẽ luôn nhớ về những gì nó đã trải qua. Nó không thất vọng, trái lại, nó thấy nó cần phải Cảm Ơn. Tất cả cho nó một sức mạnh... Mẹ của nó, sẽ vui. Gia đình của nó, sẽ thật hạnh phúc. Mọi thứ của nó, sẽ là những tiếng cười.
Thứ Năm, 1 tháng 11, 2012
Thứ Tư, 31 tháng 10, 2012
Chú ơi!!!
Có thật là chú không nghe được tiếng con gọi chú? Con gọi chú nhiều lắm mà... Con cần chú giúp, giúp con... Con muốn thanh toán cái đống suy nghĩ đang phát cuồng trong đầu con, chú ạ.... Tại sao thế chú? Con ... có cơ hội không??? Con muốn, rất muốn... Chú ơi!!! Con chỉ biết nghĩ tới chú, chỉ biết nghĩ được có vậy thôi ạ... Làm sao bây giờ nhỉ??? Mọi thứ... mọi thứ đó. Chú đang ở đâu? Con sẽ được gặp chú chứ??? Chỉ cần một lần thôi. Một lần thôi... Được không chú??? Hãy cho con biết đi. Con lại gọi chú nữa đó. Chú ơi!!!
Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012
1000 viên bi
Bạn còn bao nhiêu viên bi ? Hãy ráng " enjoy " với những viên bi còn lại của đời mình ..
Càng lớn tuổi, tôi càng thấy thích thưởng thức những buổi sáng Thứ Bảy. Có lẽ là do bầu không khí yên lặng, tĩnh mịch cùng với việc là người đầu tiên thức dậy, hay cũng có thể là do niềm vui khi không phải đi làm. Dù sao đi nữa, vài giờ đầu của sáng Thứ Bảy luôn luôn mang lại cho tôi những cảm xúc thích thú nhất.
Cách đây vài tuần, vào một buổi sáng Thứ Bảy, tôi ngồi thưởng thức ly cà phê còn bốc khói, đọc báo và nghe radio. Từ radio đang phát ra một giọng nói vô cùng ấm áp, hấp dẫn, chất giọng vàng của một người đàn ông đã đứng tuổi đang nói với một ai đó tên là Tom về câu chuyện một ngàn viên bi gì đó...
Tò mò, tôi ngừng đọc báo và lắng nghe ông nói. "Này Tom, hình như anh đang rất bận với công việc của anh thì phải. Tôi chắc rằng họ trả lương cho anh cũng khá lắm phải không, nhưng thật không đáng nếu anh cứ phải luôn luôn vắng nhà và xa gia đình vì công việc như vậy. Không thể tin được một người trẻ tuổi như anh lại cứ quần quật làm việc mỗi tuần từ 60 đến 70 tiếng để trang trải mọi thứ. Thật đáng tiếc anh đã không tham dự được buổi biểu diễn của con gái anh”.
Ông tiếp tục, "để tôi kể cho anh nghe điều này anh Tom ạ, một điều đã giúp tôi ý thức về những gì ưu tiên trong cuộc sống của mình”. Và ông bắt đầu giải thích lý thuyết của ông về “một ngàn viên bi”.
"Anh biết không, một ngày nọ tôi đã ngồi làm thử một bài toán nhỏ. Mỗi người trung bình sống được khoảng 75 năm. Tôi biết cũng có người sống thọ hơn và cũng có người chết sớm hơn nhưng trung bình, người ta sống được khoảng 75 năm”.
"Sau đó, tôi nhân 75 năm đó với 52 tuần thì ra con số 3900, là tổng số ngày Thứ Bảy mà mỗi người có được trong cả cuộc đời của họ. Này anh Tom, hãy tập trung và lắng nghe, tôi đang dẫn giải đến phần quan trọng rồi đây”.
"Phải đến năm 55 tuổi tôi mới biết suy nghĩ về mọi việc kỹ càng như vậy”, ông tiếp tục, "và cho tới lúc đó, tôi đã sống qua hơn 2800 ngày Thứ Bảy của đời mình.
Và nếu tôi sống được đến năm 75 tuổi, tôi sẽ chỉ còn được hưởng khoảng 1000 ngày Thứ Bảy nữa mà thôi”.
"Và rồi tôi đi tới một cửa hàng đồ chơi, mua tất cả những viên bi họ có, và phải đi tới ba cửa hàng tôi mới mua được đủ 1000 viên bi cho mình. Tôi đem chúng về nhà, bỏ vào chiếc hộp nhựa lớn, ngay cạnh chỗ tôi thường ngồi. Từ đó, khi mỗi ngày Thứ Bảy qua đi, tôi lại lấy một viên bi ra và ném bỏ đi”.
"Tôi nhận ra rằng, khi nhìn số lượng những viên bi trong hộp ngày càng giảm dần, tôi đã biết tập trung hơn cho những điều thật sự quan trọng trong cuộc sống. Không gì thức tỉnh bằng việc nhìn thời gian còn lại trên trái đất của mình cứ ngắn dần và nó sẽ giúp bạn biết ý thức về những ưu tiên của mọi việc”.
"Bây giờ, tôi sẽ nói cho anh Tom nghe một điều cuối cùng trước khi tôi ngừng cuộc trò chuyện này của chúng ta để đưa người vợ yêu quý của tôi đi ăn sáng.
Sáng nay, tôi đã lấy viên bi cuối cùng ra khỏi chiếc hộp. Tôi hình dung nếu tôi có thể giữ nó cho tới sáng Chủ Nhật hôm sau nữa thì tức là Chúa đã ban cho tôi thêm một chút thời gian để được ở lại bên những người thân yêu…
"Thật tốt khi được trò chuyện với anh, anh Tom ạ, tôi mong anh sẽ dành nhiều thời gian hơn cho những người thân yêu của anh và tôi cũng hy vọng, một ngày nào đó sẽ gặp lại anh. Chúc buổi sáng tốt đẹp!”.
Không một tiếng động khi ông ấy kết thúc cuộc trò chuyện. Tôi nghĩ ông ấy đã khiến tất cả chúng ta phải suy nghĩ rất nhiều.
Sáng hôm đó, tôi đã định làm một số việc, nhưng rồi, tôi quyết định chạy lên lầu, đánh thức vợ tôi bằng một cái hôn.
"Dậy thôi em yêu, anh sẽ đưa em và các con đi ăn sáng”.
"Có chuyện gì đặc biệt hả anh?”, vợ tôi hỏi với một nụ cười.
" Không, không có gì đặc biệt cả”, tôi nói, "Chỉ vì đã lâu lắm rồi hai vợ chồng mình không có thời gian với nhau và với các con. À, trên đường đi mình dừng lại ở cửa hàng đồ chơi một chút nhé, anh cần mua một vài viên bi”.
" Không, không có gì đặc biệt cả”, tôi nói, "Chỉ vì đã lâu lắm rồi hai vợ chồng mình không có thời gian với nhau và với các con. À, trên đường đi mình dừng lại ở cửa hàng đồ chơi một chút nhé, anh cần mua một vài viên bi”.
(Tác Giả: Saigon Echo sưu tầm)
Cafe sáng
Cứ thức nữa đi nhé!!! U mê, ảo giác... Không có cái điều may mắn đó đâu. Mày thật là ngốc... Ngốc!
Thứ Hai, 29 tháng 10, 2012
Thủa ngày xưa.
Thủa ngày xưa, em sợ tình yêu. Sợ người ta quan tâm tới mình, sợ mình nhớ nhung ai đó, sợ yêu và sợ được yêu.... Lạ lùng lắm, phải không anh? Nhưng tuổi học trò, mông mơ và ngây thơ đó, em để lại cho mình một niềm hạnh phúc nho nhỏ... Người ta gọi là "tình yêu tuổi phường hồng"...
Ngày đó, tình yêu chỉ được thể hiện bằng những tranh cãi, những giận hờn, ghen tức... Những lần chạm tay vô tình cũng đủ để làm ửng đỏ đôi má... Những buổi chiều cùng đám bạn trong lớp rủ nhau trèo mít, trộm xoài, ô mai chua ven hồ sao nhớ mãi không quên. Những mẩu giấy nhỏ kín đáo nhờ bạn chuyển qua trong lớp, đó là biết bao nhiêu suy tư và nỗi niềm của đứa học trò muốn thành người lớn. Những bức thư dài, cũng đều đặn chuyển tới. Em mỉm cười, vì em được là "công chúa".
Cái thời gian xa xôi ấy, những bó hoa, những hộp quà, những tấm thiệp gửi tới em rất nhiều trong ngày lễ của con gái... Mọi người nói: Em thật may mắn... Nhưng em lại sợ.....
"Sợ lắm khi yêu ai tim dại khờ
Sợ lắm tình chưa thấy đã vội bay
Sợ lắm câu mong chờ tình hững hờ
Sợ lắm từng đêm tối ướt bờ mi...."
Nhưng em luôn nghĩ rằng... Nếu khi em yêu ai đó, em sẽ mãi mãi yêu người đó. Em muốn yêu duy nhất một người và gửi mình bên người mình chọn. "Đời có khi yên lành, khi cuồng phong. Nhiều lúc trời đang nắng bỗng đổ mưa. Dù ngày nắng hay ngày mưa, vẫn yêu anh như ngày xưa. Dòng đời trôi, em vẫn yêu anh mãi mà thôi".... "Ngày mai, chúng ta, cùng sánh vai trên con đường dài. Mình dìu nhau qua bao đường đời gian khó..."
Thứ Hai, 22 tháng 10, 2012
Em có đang hạnh phúc không?
Bỗng chợt anh nhìn nó... nhìn nó rất kỹ.... nhìn nó rất lâu.... Ánh mắt nó ngập ngừng chuyển hướng... Vòng tay của anh quàng vào thân thể nó. Anh thì thầm bên tai "Em có đang hạnh phúc không?" Nó nhún người lên trong vòng tay cứng chắc của anh để đáp lại: "Tất cả đều đang rất hạnh phúc, nhưng nếu một ngày anh không còn ôm em như lúc này, có lẽ hạnh phúc chỉ còn gọi là "xót lại" hoặc là sẽ tan biến..."
Một hành động nhẹ nhàng của anh nhưng khiến nó cảm thấy khung người mình như sắp rụng rời thành từng khúc, anh ghì chặt đôi tay của mình để kiếm tìm hơi ấm từ nó, xiết chặt và chặt hơn nữa...
Anh và nó ở đó, bên cạnh nhau... Anh không hỏi nó điều gì thêm nữa, và nó cũng không còn đưa ra câu hỏi lý do nào cả. Không còn giống nó của mọi ngày, phải điều tra ngọn nguồn của thông tin. Nó để anh giữ nó trọn vẹn trong vòng tay của người đàn ông nó chọn... Nó thấy, ánh mắt của anh buồn...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)